NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 418

Giờ khắc này tôi bỗng nhiên nhận ra Tiêu Kỳ và phụ thân rất khác biệt –

khi yêu cầu tôi làm bất cứ chuyện gì, phụ thân đều cho đó là đương nhiên,
chưa từng hỏi tôi có muốn hay không; nhưng Tiêu Kỳ không như thế,
chàng luôn muốn tôi cam tâm tình nguyện, chàng không chịu đựng được
việc tôi miễn cưỡng lấy lệ.

Có lẽ lần này, tôi sẽ không sai, cuối cùng cũng có thể vì bản thân mà

chọn con đường mình tự nguyện đi.

Bất kể sau này có hối hận hay không, ít nhất là lần này tôi có thể lựa

chọn theo ý mình.

Tiêu Kỳ im lặng ôm chặt tôi, không hỏi gì cả, chỉ để mặc tôi khóc sướt

mướt trong vòng tay của chàng.

Tôi càng đau đớn thì càng khóc nhiều. Trong lòng dần dần rõ ràng, cuối

cùng hiểu được, lần này tôi thật sự phản bội phụ thân, từ sau tôi sẽ mất đi
người, mãi mãi không thể tìm lại được thời gian thân thiết ngày xưa nữa…

“Chuyện gì có thể khiến nàng đau khổ như vậy?”, Tiêu Kỳ nặng nề thở

dài, nâng mặt tôi lên, trong mắt tràn đầy thương cảm.

Tôi đè tay chàng lại, đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, “Nếu có một ngày

ta mất đi tất cả, sai lầm hoàn toàn, chàng có thể tiếp tục đối xử với ta như
hiện tại, có thể mãi mãi làm bạn với ta, mãi mãi cho đến già chứ?”.

Chàng không nói, nhìn tôi thật sâu, hoàn toàn không vui vẻ.

Chàng cúi người tới, nhẹ nhàng thở dài nói: “Trong mắt ta, nàng vốn

không nên là bất cứ cái gì, ngoại trừ nữ nhân của ta!”.

Hôm sau, trời xanh không mây, gió đông thổi mạnh, ánh nắng chiếu rọi

khắp dòng sông cuồn cuộn chảy trông như một con rồng vàng dài mênh
mông đang theo gió mà vượt sóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.