NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 441

Tôi tỉ mỉ ngó nhìn ánh mắt cô cô, nhưng không biết giờ đây người có thể

nhìn rõ được bao nhiêu.

“Nhưng, hắn hận ta, bọn họ cũng hận ta!”, cô cô đột nhiên run lên, nắm

chặt tay tôi, đến nếp nhăn sâu trên khóe mắt cũng rung động, “Đến chết hắn
cũng không chịu van xin ta, không chịu nhìn ta! Còn hắn nữa, hắn phụ ta cả
đời, còn dám phế truất ta, phái người giết ta! Ngay cả đứa con trai ruột
cũng ghét ta! Ta làm gì sai chứ? Ta nhớ thương ngươi nhiều năm như vậy,
nhẫn nhịn ngươi, ngươi rốt cuộc còn muốn ta phải như thế nào…”.

Cô cô đột nhiên cất tiếng cười lớn, lại bị nghẹn nơi cổ họng. Cô cô nắm

chặt tay tôi không chịu buông, nơi đáy mắt tràn đầy nỗi bi thương tuyệt
vọng, móng tay cơ hồ như đã đâm sâu vào cánh tay tôi.

Cung nữ hai bên cuống quýt đè cô cô lại, tôi cả kinh tới luống cuống

chân tay, không rõ lời vừa nói của cô cô rốt cuộc là có ý gì.

Bất luận tôi có nói gì cũng không thể làm cho cô cô bình tĩnh trở lại,

ngược lại còn càng khiến người điên cuồng. Thái y còn chưa tới, tôi thấp
thỏm lo lắng vô cùng. Chợt một cung nữ rụt rè tới gần, trong tay nâng một
cái bình, nói rất nhỏ, “Vương phi, nô tỳ từng thấy Liêu cô cô cho Hoàng
hậu uống thuốc, mỗi lần Hoàng hậu bị như vậy đều phải uống thuốc trong
bình ngọc này”.

Cung nữ này mới chỉ mười bốn, mười lăm, gương mặt hiền dịu lộ ra vẻ

ngây thơ. Tôi nhíu mày nhận lấy bình thuốc, đổ ra mấy viên thuốc màu
xanh bích, tỏa mùi thơm thoang thoảng.

Cô cô đã cáu kỉnh không yên, bắt đầu lớn tiếng quát mắng, tựa hồ như

không còn nhận ra cả tôi.

Tôi đưa một viên thuốc cho cung nữ kia, nàng quỳ gối tiến lên, không do

dự nuốt xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.