NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 551

xuống bên giường, khó nhọc vẫy vẫy. Tôi dựa vào gần giường hơn, đưa
đứa trẻ còn quấn tã tới bên gối huynh ấy, nhìn thấy gương mặt huynh ấy
trắng bệch, hốc mắt xanh lên, đôi môi không còn chút huyết sắc. Huynh ấy
tựa hồ không nói ra lời, chỉ đưa mắt yên lặng nhìn tôi, nhìn một lát, bỗng
nhiên nở một nụ cười kỳ quái.

Chớp mắt, thời gian như xoay chuyển, tôi loáng thoáng thấy được Thái

tử ca ca ngang ngược kiêu ngạo vô lễ ngày nào, rất thích trêu cợt tôi và Tử
Đạm, mỗi lần trêu chọc thành công đều nháy mắt với chúng tôi, để lộ nụ
cười đắc ý ranh mãnh. Nước mắt tràn mi, tôi run rẩy gọi huynh ấy một
tiếng, “Tử Long ca ca”. Huynh ấy nhếch môi cười, vẫn là dáng vẻ ngạo
mạn không thèm đếm xỉa bất cứ thứ gì ấy, đôi mắt sáng ngời.

Tôi ôm đứa trẻ lại gần hơn nữa để huynh ấy nhìn thật rõ, “Tử Long ca ca,

huynh nhìn xem, tiểu điện hạ rất giống huynh, chờ tới lúc nó trưởng thành,
nhất định sẽ là một tiểu Hoàng đế bướng bỉnh…”.

Tôi chợt nghẹn giọng không nói tiếp được, huynh ấy lại cười thành tiếng,

yếu ớt nói một câu: “Đứa trẻ đáng thương”.

“Con ngựa nhảy xuống, giống như đang bay… bay lên…”, huynh ấy cất

lời, từng lời đứt quãng, mặc dù hơi thở mong manh nhưng ánh mắt lại rất
có thần. Tôi bỗng nhiên mừng rỡ, nghĩ rằng huynh ấy đã tốt hơn, quay đầu
vội gọi ngự y, lại thấy thân thể huynh ấy cứng đờ, ánh mắt nhìn thẳng lên
nóc điện, gương mặt ửng hồng như đang rất vui, “Ta bay lên, nhìn thấy cửa
cung, chỉ thiếu chút nữa là có thể bay… bay ra ngoài…”. Đột nhiên, giọng
huynh ấy nhỏ dần lại, cứ như vậy rồi đứt.

Điện Càn Nguyên lại một lần nữa treo rèm trắng, thể hiện rằng vừa có

thêm một vị Đế vương nữa qua đời.

Chưa tới một năm, tiếng chuông đoạn trường trong cung đã ngân vang

hai lần, hai đời Đế vương lần lượt băng hà. Tạ Hoàng hậu theo cùng Hoàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.