NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 559

Ánh mắt chàng dịu dàng, nóng rực như muốn hòa tan tôi vào đó, “Đây là

vì sao?”.

Tôi cắn môi nói: “Ta từng trách lầm người này, cảm thấy rất có lỗi với

người này… Cũng không biết người này có còn oán trách ta nữa không?”.

Tiêu Kỳ đột nhiên cười thành tiếng, đuôi lông mày, trong đáy mắt đều là

ý cười, “Nha đầu ngốc, nào có ai nỡ oán trách nàng chứ?”.

Chợt, hơi ấm mùa xuân hòa tan nỗi se lạnh trong lòng, tôi ngẩng đầu

cười nhìn chàng, lại bắt gặp chàng đang cười rất đắc ý, không khỏi nổi lòng
không tốt, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Phụ thân thực sự sẽ không oán
trách ta sao?”.

Nụ cười của Tiêu Kỳ cứng lại trên mặt, thần sắc chàng khiến tôi không

kìm được mà cười lớn… Eo đột nhiên bị giữ lấy, tôi bị chàng hung hăng
tóm vào lòng. Chàng thẹn quá hóa giận, đôi con ngươi sâu thẳm khẽ nheo
lại, trong nháy mắt để lộ vẻ giận dữ đáng sợ. Tôi cắn môi khẽ cười, ngửa
mặt lên, khiêu khích nhìn chàng. Chàng cúi người tới gần tôi, môi mỏng
gần như sắp phủ lên môi tôi, rồi lại nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt, hơi thở
ấm áp tỏa ra khắp các tế bào bên tai tôi. Toàn thân tôi mềm yếu như không
còn sức lực để né tránh, khẽ nhắm mắt, đón nhận đôi môi của chàng…
Nhưng qua một lúc lâu vẫn không thấy chàng có động tĩnh gì. Tôi ngạc
nhiên mở mắt, lại thấy chàng hơi cười liếc nhìn tôi, “Nàng đang chờ gì
thế?”. Tôi cuống lên, tức giận đẩy chàng ra, lại bị chàng ôm chặt lại. Môi
chàng, bỗng rơi trên tai, tóc mai, cổ,…

Tôi nhắm mắt dựa vào ngực chàng, rốt cuộc cũng nói ra lời đã giữ trong

lòng bấy lâu… “Nếu như ta thực sự không thể sinh con, chàng có lấy người
khác không?”.

Hai cánh tay chàng đột nhiên siết chặt, ôm mạnh tôi vào lòng, “Lời hứa

của ta với nàng ở Ninh Sóc… nếu như nàng đã quên, ta có thể nói lại lần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.