NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 557

Theo quy định Hoàng thất, đứa trẻ sinh ra phải chờ tới khi đầy tháng mới

được phụ hoàng ban tên. Tĩnh nhi không có cơ hội được phụ hoàng ban tên,
mà lúc nội sử xin ý chỉ Thái hoàng Thái hậu thì cô cô chỉ lẩm bẩm tám chữ
kia – Cầm sắt tại ngự, mạc bất tĩnh hảo – cho nên, tôi quyết định đặt tên
cho đứa bé là Tĩnh nhi.

Nội sử: quan chép sử trong cung.

Mấy ngày nay, Tĩnh nhi rốt cuộc cũng đã quen dần với việc ngủ cùng vú

em, không còn cuốn lấy tôi suốt ngày đêm nữa, tôi nghĩ qua hai ngày nữa
sẽ trở về Vương phủ, cứ ở mãi trong Hoàng cung, lòng tôi không yên.

Vú em bế đứa trẻ, bỗng nhiên vui mừng kêu lên, “A, Hoàng thượng đang

cười kìa!”.

Đưa mắt nhìn, thấy đứa bé đang híp đôi mắt đen nhánh, cái miệng nhỏ

nhắn nở nụ cười tươi, là cười với tôi. Lòng chợt ấm áp, nhìn nụ cười ngây
thơ hồn nhiên này, tôi thực không nỡ dời mắt.

“Tĩnh nhi cười thật đẹp”. Tôi mừng rỡ đón lấy đứa bé, vừa ngẩng đầu lại

thấy vú em và một đám thị nữ hướng mặt về phía sau lưng tôi mà quỳ
xuống hành lễ… Tiêu Kỳ đứng trên hàng lang, thân ảnh lỗi lạc, trên mặt có
nụ cười nhạt, bên cạnh không có ai, cũng chẳng có người hầu nào. Không
biết chàng đã đứng ở đó từ lúc nào, đứng bao lâu rồi mà tôi không phát giác
ra. Tôi kinh ngạc nhìn chàng, sa vào ánh mắt dịu dàng của chàng, nhất thời
quên cả cất tiếng. Chàng từ từ đi tới, dung nhan hiền hòa, không còn vẻ
lãnh đạm trước kia. Vú em bước lại gần đón lấy đứa trẻ rồi dẫn một đám
cung nhân lặng lẽ lui đi.

“Đã lâu không thấy nàng vui vẻ như thế”, chàng đưa mắt nhìn tôi, giọng

nói dịu nhẹ mang theo nét buồn bã.

Tôi hơi cúi đầu, cười, tỏ vẻ vô ý nói: “Chỉ là do Vương gia đã lâu rồi

chưa để ý tới thôi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.