NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 558

“Thật sao?”, chàng nở nụ cười như có như không, nhìn tôi, “Trong lời

này của Vương phi sao lại nghe ra được vài phần khuê oán?”.

Tôi nhất thời đỏ mặt, đã lâu chưa bị chàng trêu chọc như vậy, không biết

nên đáp lại thế nào.

“Đi với ta một lát”. Chàng cười một tiếng, cầm lấy tay tôi, cứ thế dẫn tôi

đi vào sâu trong Ngự hoa viên.

Lá xanh bát ngát, đình các trống vắng, thỉnh thoảng có vài con chim bay

xuống đậu trên cành cây, chiêm chiếp kêu từng tiếng. Chân bước trên lá
khô sột soạt, chúng tôi nắm tay, sóng vai mà đi, ai nấy đều im lặng, không
dám cất lời phá vỡ sự yên tĩnh.

Chàng nắm tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay ấm áp

khác thường. Tâm trạng tôi thay đổi đột ngột, vô số lần cả hai nắm tay nhau
trước kia xẹt qua trước mắt. Tới lúc này, ngàn lời vạn lời cũng là thừa thãi.

“Tối qua ngủ có ngon giấc không? Có bị đứa bé cuốn lấy không?”.

Chàng nhẹ mở lời, như thể lúc rảnh rỗi thường ngày nói chuyện nhà. Tôi
mỉm cười, “Bây giờ Tĩnh nhi đã ngoan hơn nhiều, không còn dính chặt như
trước nữa, mấy ngày qua đã dần quen ngủ với vú em”.

“Vậy vì sao gương mặt lại có vẻ mệt mỏi?”, ngón tay chàng siết lại, để

tôi tiến tới gần chàng hơn một chút.

Tôi buông rèm mắt trầm mặc chốc lát, rốt cuộc lấy hết dũng khí thốt lên:

“Bởi vì, có người khiến ta cả đêm không thể chợp mắt”.

Chàng nghỉ chân, ánh mắt sáng quắc nhìn lại.

“Mỗi khi ta nghĩ đến người này đều cảm thấy lo lắng nhớ thương, không

biết nên làm thế nào cho phải”. Tôi nhíu mày thở dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.