NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 571

tuyệt!”.

“Đây là rượu ủ hoa đào?”, tôi vui vẻ nói, “Huynh thực sự đã làm được?”.

Ca ca trước kia rất yêu vẻ đẹp của hoa đào, chúng tôi từng cùng nhau ủ thử
rượu rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào thành công. Không ngờ vừa mới trải
qua sóng gió mà huynh ấy đã lặng lẽ hoàn thành. Nếu bàn về tấm lòng
phong lưu tỉ mỉ, có lẽ thiên hạ này không thể tìm được người hơn huynh ấy
nữa. Ca ca tựa mình trên sập, ánh mắt ngập tràn ý cười, tôi vờ giận nói:
“Nếu không phải là hôm nay muội trùng hợp bắt gặp thì huynh còn muốn
giấu giếm bao lâu nữa?”.

Ca ca cười khan một tiếng, “Một bầu rượu có gì hiếm chứ, ta một người

nhàn rỗi nên thông thạo cách hưởng lạc thôi”.

Tôi muốn phản bác, lại không biết nên nói gì, nhất thời im lặng. Ca ca lại

vô cùng hăng hái, gọi ca cơ tiếp tục, lại rót rượu, cùng tôi mặc sức uống.

Một chén rượu nguyên chất vừa uống xuống, toàn thân bỗng có cảm giác

như đang trên mây. Chúng tôi đã bắt đầu say, hí hửng gõ nhịp ca hát. Cầm
cơ tận tâm gảy một bài hát dân gian Giang Nam, du dương dịu êm, bất giác
mở ra cánh cửa thời niên thiếu.

“Đàn, đàn…”, tôi loạng choạng đứng dậy, đưa mắt nhìn ca ca, hài hước

cười một tiếng, “Thiếp thân cả gan hiến nghệ, mời công tử hợp tấu một
khúc”.

Ca ca luôn miệng nói hay, lập tức gọi thị thiếp dâng lên sáo Dẫn Hạc

danh chấn khắp kinh thành. Nhưng đàn cổ của tôi không phải mang đến từ
Vương phủ mà là tùy ý mượn một chiếc đàn ngọc của cầm cơ, đưa tay thử
dây, tiếng vang lên cũng trong veo.

Tôi ngưng thần, ngón tay nhẹ lướt, tiếng đàn uyển chuyển vang lên như

nước chảy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.