NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 573

Ca ca chấn động, nhưng lại tránh ánh mắt của tôi, ngoảnh đầu đi chỗ

khác, không đáp lại.

Tôi bỗng nhiên cầm cây đàn đã đứt dây lên, ném thẳng xuống sàn nhà.

Dây đàn đứt phăng tán loạn, tỳ nữ xung quanh hoảng hốt quỳ xuống, không
dám ngẩng đầu.

“Ca ca! Đàn ngọc bình thường này chỉ có thể náu mình tại chốn khuê

các, không tấu lên nổi âm thanh hào hùng; nhưng sáo Dẫn Hạc xưa nay
không phải là vật bình thường, cho dù có bị chìm trong son phấn, suốt ngày
làm bạn với những âm thanh rẻ mạt!”, tôi và huynh ấy nhìn nhau, thấy rõ
được vẻ xấu hổ trong đáy mắt huynh ấy. Ca ca im lặng một lúc lâu, thở dài
một tiếng, “Sáo tốt hơn thế cũng chỉ là vật chết thôi”.

“Cái đó còn phải xem xem nó gặp được chủ nhân thế nào”, tôi nhìn ca

ca, “Cây sáo là vật chết, nhưng người là vật sống, chỉ cần lòng vẫn có hoài
bão thì cuối cùng sẽ tìm được phương hướng cho mình. Cứ thẳng bước mà
tới, nơi xa xôi đến mấy cũng không thể làm khó được ca ca”.

Ca ca quay đầu lại, rung động, ánh mắt sâu thẳm.

Tôi đón nhận ánh mắt của huynh ấy, mỉm cười nói: “Ca ca là người A Vũ

bội phục từ nhỏ, trước kia là vậy, sau này cũng vậy!”.

Ngày hôm sau, ca ca chủ động cầu kiến Tiêu Kỳ.

Đây là lần đầu tiên hai người trực tiếp nói chuyện riêng với nhau, luận

công luận tư, về tình về lý, tôi đều biết địch ý của ca ca với Tiêu Kỳ, cũng
biết nút thắt với ca ca trong lòng Tiêu Kỳ. Nhưng tôi không tới thư phòng,
để mặc cho bọn họ nói chuyện suốt hai canh giờ, quên cả bữa tối. Đây là
cuộc nói chuyện giữa Dự Chương Vương và Vương đại nhân, cũng là cuộc
giao chiến giữa hai nam nhân. Nam tử trên thế gian này bất kể là mang thân
phận, địa vị thế nào thì ẩn sâu trong con người họ đều giữ những nguyên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.