NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 583

thì lại đứng rất xa… Mắt thấy Tĩnh nhi lảo đảo chạy về phía bậc thềm, tôi
kinh hoảng, lòng cảm thấy không ổn, bật thốt lên: “Tĩnh nhi, đừng!”.

Lời còn chưa dứt, thân ảnh nho nhỏ kia đã thoáng cái đặt chân không

vững xuống bậc, ngã nhào.

“Hoàng thượng!”, cung nhân sợ hãi kêu lên, trước điện đại loạn.

Hai chân tôi mềm oặt, ngã sụp trên đất, toàn thân run rẩy dữ dội, lắp bắp

không thành lời, “Hoàng thượng… Tuyên… Thái y… Mau lên!”.

Một nội thị chạy xuống thềm ôm lấy đứa trẻ, vội vàng chạy trở vào trong

điện, mà đứa trẻ thì nằm bất động, không nháo không khóc.

Lòng tôi lạnh thấu, người không có lực, được cung nữ đỡ tới gần nhìn.

Chỉ thấy sắc mặt đứa trẻ trắng như giấy, đôi môi tái xanh, một dòng máu đỏ
chảy ra từ trong lỗ mũi.

Năm vị Thái y khám bệnh xong, vừa mới ra khỏi nội điện thì Tiêu Kỳ

tới. Tôi vội đứng dậy hỏi Thái y: “Thương thế của bệ hạ thế nào?”.

Năm vị Thái y đưa mắt nhìn nhau, gương mặt ai nấy đều đầy vẻ lo sợ.

Cựu thần Phó Thái y cau mày bẩm, “Hồi bẩm Vương phi, bệ hạ chưa tỉnh,
theo những gì vi thần kiểm tra thì nội phủ, xương cốt của bệ hạ không có gì
đáng ngại, nhưng lúc đầu chạm đất đã bị chấn kinh mạnh, việc lưu thông
máu bị cản trở, gió độc xâm nhập vào trong, tích tụ…”. Tiêu Kỳ cắt ngang
lời ông ta, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc có nguy hiểm đến tính mạng không?”.

Phó Thái y run run nói: “Tính mạng của bệ hạ không đáng ngại, chỉ là,

chỉ là… vi thần không dám nói bừa!”.

Tôi hốt hoảng. Tiêu Kỳ lạnh lùng nói: “Cứ nói đừng ngại!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.