NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 615

Bên tai ong ong, chỉ thấy máu trong người xông lên, tôi không chút nghĩ

ngợi giáng một cái bạt tai xuống, “Ngậm miệng cho ta!”.

Cẩm Nhi ngã nhào trên đất, một bên má đỏ bừng, ngơ ngác nhìn tôi,

không kêu khóc nữa.

“Tô phu nhân, ngươi nghe cho rõ đây!”, tôi nhìn thẳng vào mắt nàng, gằn

từng chữ, “Hoàng thúc xuất chinh là phụng chỉ dẹp nghịch tặc, tất sẽ đánh
đâu thắng đó, bình an trở về, quyết không bỏ mạng nơi trận tiền”.

Tôi ngó chừng vẻ kinh hãi của nàng, “Nhưng lời ngươi vừa mới nói nếu

bị loan ra ngoài thì sẽ lập tức dẫn đến họa sát thân cho Hoàng thúc!”.

Cẩm Nhi xụi lơ trên mặt đất, cả người run rẩy, lời nói đứt quãng, “Cẩm

Nhi biết tội, là Cẩm Nhi lỗ mãng không hiểu chuyện… Cầu xin Quận
chúa…”.

Tôi lại cắt ngang lời nàng, “Cẩm Nhi, ngươi phải nhớ kỹ hai chuyện: thứ

nhất, sau này không được phép đề cập tới bốn chữ tình cảm ngày xưa; thứ
hai, ta đã là Dự Chương Vương phi, sau này đừng gọi Quận chúa nữa”.

Nàng không lên tiếng nữa mà nhìn tôi không hề chớp mắt, ánh mắt biến

ảo khôn lường. Tôi nghiêng đầu thở dài, không muốn nói thêm gì cả, phất
tay cho nàng lui ra. Nàng chậm rãi đi tới cửa, bỗng nhiên quay đầu, lạnh
lùng nhìn, “Vương phi, người thực sự không muốn nhắc tới ngày xưa, chỉ
hận không thể xóa sạch mọi chuyện quá khứ sao?”.

Tôi nhắm mắt, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thậm chí không muốn liếc

nhìn nàng thêm lần nữa, “A Việt, đưa Tô phu nhân về, sau này không có
lệnh của ta, không được bước ra khỏi Cảnh Lân cung nửa bước”.

Cẩm Nhi đột nhiên nở nụ cười, tránh xa A Việt, “Vương phi yên tâm,

Cẩm Nhi sẽ không rước thêm phiền phức cho người!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.