NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 622

A Việt đi lên trước, nhẹ nhàng hạ mành chắn gió xuống, cười nói: “Bên

cửa sổ gió lớn, Vương phi vào trong nghỉ ngơi được không?”.

Tôi sực tỉnh lại, đưa mắt nhìn nàng, “A Việt, ngươi là người Ngô Giang

sao?”.

“Nô tỳ lúc nhỏ lớn lên ở Ngô Giang, sau đó theo người nhà đến kinh

thành”, nàng mỉm cười đáp.

Tôi thong thả đi đến trước án, trầm ngâm nói: “Sở Dương ở cạnh Ngô

Giang, vùng đất tương đối phì nhiêu, dân chúng có khá giả?”.

A Việt chần chừ nói: “Đất đai nguồn nước rất tốt, nhưng năm nào cũng

gặp họa lũ lụt, người có tiền phần lớn đã chuyển đi rồi, chỉ còn dân chúng
bình thường, không chỉ gặp thiên tai mà còn bị tham quan bóc lột”. Nói tới
nỗi khổ quê cũ, nàng càng căm phẫn, “Khó khăn lắm mới thoát khỏi thiên
tai, lại không tránh nổi họa do người gây ra, hàng năm mượn danh trị thủy,
không biết đã cướp đoạt bao nhiêu tiền của, hương thân phụ lão đều nói, tai
họa người gây ra mạnh hơn nước lũ”.

Quan lại phía nam thối nát tôi đã sớm biết, nghe nàng nói vậy vẫn thấy

lòng đau. Tai họa người gây ra mạnh hơn nước lũ. Hiện giờ nam phương
nội loạn, phía bắc ngoại xâm, nếu bàn về thiệt hại, nước lũ há có thể sánh
tầm?

Tôi từng do dự, rốt cuộc có đáng hay không khi chỉ vì một trận chiến gà

nhà tàn sát mà khiến dân chúng thảm hại, nhưng giờ đây Đột Quyết xâm
lấn, cuộc chiến này đã không còn là huynh đệ tương tàn nữa mà là ngoài
chống giặc cướp, trong chống phản tặc. So với chuyện để mất lãnh thổ, xã
tắc đổ vỡ, chúng tôi tình nguyện lựa chọn một sự hy sinh khác.

Tiêu Kỳ quyết định cho ca ca thêm nửa tháng, cũng lệnh Tống Hoài n

cho quân tới Sở Dương giúp đỡ, nếu sau nửa tháng không có tiến triển thì
Tống Hoài n có thể phá đê, kẻ nào dám cãi lời, xử lý theo quân pháp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.