NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 666

thoáng rung động, tôi cất bước đi tới phía sau nàng, cười nhạt nói: “Thích
những bông sen trắng kia sao?”.

Cố Thái Vi cả kinh nhìn lại, vội vàng hành lễ. Tôi mỉm cười nói: “Đầm

nước phía nam có rất nhiều loài hoa ấy. Tiết trời thế này, hoa đã nở rộ khắp
chốn, vô cùng thanh nhã”.

“Vâng, phong cảnh phương nam hợp lòng người, dễ khiến người ta say

mê”. Cố Thái Vi thấp đầu, giọng nói thanh mảnh, trên má lại để lộ nụ cười
rất sâu. Tôi thản nhiên nhìn nàng rồi dời tầm mắt về phía một bông sen
trắng, ngâm nga: “Đăng bạch bình hề sính vọng, dữ giai kỳ hề tịch trương”.

Ở đây, A Vũ tức cảnh sinh tình, nhắc lại hai câu thơ này với ý: Một

người trông đợi nhớ mong một người.

Hai gò má Cố Thái Vi ửng đỏ. Nàng khẽ cắn môi, không nói lời nào. Tôi

làm sao có thể không nhận ra được tâm tư của nữ tử này? Nàng đang nhìn
vật nhớ người. Mà người nàng nhớ, là ca ca tôi đang ở Giang Nam xa xăm.

Đáng tiếc, nhân duyên trên cõi đời này, có mấy người được như ý? Mối

tương tư này của nàng, e là chỉ phí công vô ích. Chưa bàn tới chuyện với
địa vị, danh phận của ca ca thì không thể nào cưới một nữ tử gia môn sa sút
làm thê tử; mà cho dù có vứt bỏ hết những ràng buộc gia thế, sợ rằng ca ca
cũng không còn có lòng dạ nào tái giá nữa. Một mối duyên ân oán khi xưa
với tẩu tẩu, đã nhiều năm trôi qua như vậy, huynh ấy vẫn chưa từng buông
xuống, chưa từng cho bản thân một sự giải thoát. Buồn thay, thế sự trêu
ngươi, khiến cho mỗi người đều kiên trì gìn giữ những quyến luyến lần
đầu.

Cố Thái Vi vẫn cúi đầu xấu hổ. Tôi không đành lòng, nhìn nàng than thở:

“Hoa sen tuy đẹp nhưng cuối cùng vẫn là nước chảy bèo trôi, thay vì hoài
công buồn rầu, chi bằng trân trọng những gì đang có”. Nàng ngẩng đầu lên,
kinh ngạc nhìn tôi. Đôi con ngươi sinh động tuyệt đẹp thoáng lộ vẻ ảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.