NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 667

đạm, giống như bị mây đen che phủ. Một nữ tử thật thông minh! Lòng chua
xót, tôi nhẹ vỗ cánh tay nàng, lại càng cảm thấy thương tiếc.

Ngoại trừ Cố Thái Vi, những danh môn khuê tú khác đều không có ai

vừa mắt tôi.

Tôi đặt sổ ghi tên trong tay xuống, ngẩn ngơ nhìn về phía ngọn nến. Có

lẽ là Tử Đạm ở trong lòng tôi quá mức hoàn mỹ, sáng trong giống như ánh
trăng trên trời cao, dõi mắt khắp phàm trần cũng không còn có ai xứng đôi
nữa. Mà cũng có lẽ là do tôi quá ích kỷ, cố chấp bảo vệ thứ tình cảm không
còn thuộc về mình nữa, không nỡ để cho người khác chia sẻ. Đặt tay lên
ngực tự hỏi lòng, tôi quả thực không phải không để tâm tới những chuyện
Cẩm Nhi đã làm.

Nghĩ tới Cẩm Nhi, đột nhiên tôi lại nghĩ tới A Bảo. Thương thế ở mắt nó

vẫn chưa đỡ hơn chút nào. Lòng càng thêm phiền muộn. Tôi đứng dậy,
thong thả bước tới cạnh cửa, thấy sắc trời đã tối. A Việt lại thúc giục lần
nữa, “Hay là Vương phi dùng bữa trước đi, Vương gia còn đang nghị sự,
không thể về phủ ngay được. Cứ chờ thế này biết tới bao giờ?”.

Tôi không muốn ăn, người ủ rũ, bèn cho thị nữ lui đi, trở về giường gấm,

cầm lấy một cuốn sách, rầu rĩ lật xem. Bất tri bất giác, cơn buồn ngủ kéo
tới. Tôi như đang lơ lửng trên mây, xung quanh mờ mịt khói mù, không
biết mình đang ở chỗ nào. Ngó quanh quanh, chợt thấy mẫu thân mặc y
phục lộng lẫy, cao quý đoan trang. Mẫu thân mỉm cười nhìn tôi, vẻ mặt
thanh tao ẩn chứa sự lưu luyến không rời. Tôi há miệng muốn gọi mẫu thân
nhưng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào. Chớp mắt, y phục trên
người mẫu thân lay động, phất phơ trên không, rồi người từ từ bay đi.
“Mẫu thân!”, tôi thất thanh hét lớn, đột nhiên tỉnh lại. Trước mắt là rèm
buông, màn tơ rủ, chẳng biết mình đã nằm trên giường từ lúc nào.

Màn được vén lên, Tiêu Kỳ chạy tới, “Sao vậy? Vừa rồi nàng còn ngủ

ngon cơ mà”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.