NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 670

Ánh trăng mát lạnh ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt đầy háo khí của

chàng, làm cho gương mặt kiên nghị giống như bị phủ lên một lớp sương
mờ; mà bàn long thêu chỉ vàng trên Vương bào dường như bất cứ lúc nào
cũng có thể bay vút lên mây xanh, uy nghiêm bức người. Chớp mắt, tôi như
chìm vào ảo giác, nhìn thấy biên cương mênh mông xơ xác tiêu điều. Đã
quen thấy những khuôn mặt nghiêm túc đoan trang trong triều, đã quen
sống trong màn che gấm lụa cao sang, tôi gần như đã lãng quên đi nỗi kinh
hoàng năm ấy, quên đi rằng người trước mắt tôi đây mới thật sự là vị thần
Tu La đến từ địa ngục, bước qua núi đao biển máu, trường kiếm trong tay
san bằng núi sông, từng bước đi lên đỉnh cao quyền lực.

Một đêm không mộng mị, lại mấy phen tỉnh lại dưới ánh trăng mờ. Lòng

luôn có cảm giác không yên.

Trằn trọc mãi tới khi trời sáng mới mơ màng buồn ngủ. Vừa chợp mắt đã

nghe tiếng mõ canh năm.

Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài vào, thị vệ túc

trực ngoài cửa quỳ xuống, run rẩy thông bẩm, “Khởi tấu Vương gia, Vương
phi, người ở chùa Từ An báo lại…”.

Tôi cả kinh, bất giác đưa tay giữ chặt lồng ngực. Chưa kịp cất tiếng, Tiêu

Kỳ đã vén rèm ngồi dậy, “Chùa Từ An xảy ra chuyện gì?”.

“Canh ba đêm qua, Tấn Mẫn Trưởng Công chúa hoăng thệ”.

Mẫu thân đi rất bình yên, ngay cả Từ cô cô túc trực bên ngoài cũng

không nghe thấy động tĩnh gì.

Người cứ thế mà đi một cách lẳng lặng, áo tơ trắng, tất vải bố, không

nhiễm chút bụi, nằm trên giường gỗ đàn, mặt mày ôn hòa, tưởng chừng như
là đang ngủ trưa, chỉ cần có âm thanh nhẹ vang lên cũng có thể khiến người
thức tỉnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.