NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 684

Tôi cắn môi ngây người, đích thân nhận lấy cái khay, “Đưa thuốc cho ta,

các ngươi lui đi”.

Thị vệ ngoài cửa bị tôi lặng lẽ cho lui. Trong phòng, ánh nến mơ màng,

tôi từng bước đi tới bình phong, thấy trên án, vài cuốn tấu chương còn đang
mở, bút mực gác lại một bên. Cạnh cửa sổ, Tiêu Kỳ mặc áo bào nhẹ, đứng
chắp tay, thân ảnh toát ra vẻ cô đơn tịch mịch. Lòng đau xót, tay vẫn bưng
thuốc mà chân không bước nổi. Tôi ngẩn ngơ nhìn chàng, không biết phải
cất lời như thế nào.

Gió đêm xuyên qua cửa sổ thổi vào, cánh cửa sổ khẽ động. Chàng cúi

đầu ho hai tiếng, đầu vai hơi nhúc nhích, làm tôi cảm thấy như có bàn tay
đang nhíu chặt trái tim. Tôi bước lên phía trước, đặt thuốc lên bàn, chàng
cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh giọng nói: “Để xuống, đi ra ngoài”.

Tôi rót thuốc vào trong bát, dịu dàng cười nói: “Uống thuốc trước đã rồi

đuổi ta đi cũng không muộn”.

Chàng bỗng nhiên xoay người, bình tĩnh nhìn, gương mặt ngược sáng, tôi

không thấy rõ vẻ mặt. Tôi nhẹ cười một tiếng, quay đầu, hạ tầm mắt, cầm
thìa từ từ khuấy thuốc, thử xem độ nóng đã vừa chưa. Chàng chắp tay
không nói gì, tôi cũng chuyên chú khuấy bát thuốc, hai người im lặng đứng
đối diện nhau, tiếng mõ sang canh từ xa vọng tới.

Chàng đột nhiên cười, giọng khàn khàn, không có chút hơi ấm, “Nhanh

như vậy đã nhận được tin?”.

Tôi không biết vì sao chàng lại hỏi cái này, chỉ đành ngước mắt nói: “Nội

thị không nhắc tới, hôm nay người trong Thái y viện tới vấn an, ta mới biết
tin”.

“Thái y viện?”, chàng nhíu mày. Tôi cúi thấp đầu, lòng thêm áy náy. Chỉ

thấy vô cùng hối hận bản thân đã sơ suất, ngay cả việc chàng bị bệnh cũng
không biết kịp thời. Khó trách chàng không vui.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.