NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 688

Tôi chấn động, ngước mắt kinh ngạc nhìn chàng, chỉ thấy nụ cười của

chàng ảm đạm, lạnh thấu xương. Ánh trăng như dòng nước, chiếu lên bậc
thềm ngọc những luồng sáng mờ ảo.

“Bao lâu nữa nàng mới có thể trưởng thành?”, chàng nâng mặt tôi lên,

thở dài thật sâu, không giấu vẻ thất vọng.

Ánh trăng lạnh, nhưng chưa sánh được với lòng tôi.

“Ta khiến chàng rất thất vọng ư?”, tôi cười, chán nản buông tay, “Ta đã

làm gì để chàng thất vọng đến thế?”. Cho tới giờ, những cố gắng của tôi,
những mất mát của tôi, chàng không thấy được sao? Lại chỉ vì một lời nói
nhảm, lòng đã vội thất vọng? Chẳng lẽ tôi không phải là người phàm, chưa
từng đau thương, mệt mỏi? Tôi lắc đầu cười, nước mắt đẫm mặt, lui từng
bước về sau. Chàng bỗng nhiên giơ tay giữ tôi lại, muốn ôm tôi vào lòng,
nhưng tôi kiên quyết tránh ra, cúi người hạ bái trước chàng, “Thiếp thân
còn đang chịu tang, không nên ở cùng phòng với Vương gia, mong Vương
gia thứ lỗi!”.

Tay chàng dừng lại giữa không trung, bình tĩnh nhìn một lúc lâu, chán

nản xoay người mà đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.