NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 691

Nghe nói đêm nay, Hốt Lan Vương tử sẽ được áp giải vào kinh thành.

Dân chúng tranh nhau ra đường, thấy đệ nhất dũng sĩ Đột Quyết khi xưa trở
thành tù nhân của Nhiếp chính Vương, ai ai cũng ngợi ca Nhiếp chính
Vương anh minh, uy vũ.

Tôi gấp cuốn sách lại, không còn tâm tư nào đọc nữa, ngẩn ngơ trông lên

đám mây xa xa trên bầu trời. Lơ đãng nhớ lại nhiều năm trước, tôi đứng
trên cổng thành, từ xa trông thấy bóng dáng chàng… Thời gian trôi chảy
như dòng nước, mới vậy mà đã mấy năm.

Từ cô cô lặng lẽ đi vào, nở nụ cười tươi, khom người bẩm, “Vương phi,

vừa rồi nội thị tới đây truyền lời, Vương gia muốn dùng bữa tối nay tại
Phượng Trì cung”.

Tôi ngẩn ra, nhạt giọng nói: “Đã biết, cô cô đi bố trí đi”.

Từ cô cô thở dài, muốn nói lại thôi. Tôi biết cô cô muốn nói gì. Tiêu Kỳ

hẳn là có ý chủ động muốn giảng hòa, người muốn nói tôi không nên cố
chấp, phụ lòng Tiêu Kỳ. Mấy ngày qua, Tiêu Kỳ bận rộn việc chính sự
nhưng vẫn thường tới Phượng Trì cung. Chàng không mở miệng hòa giải,
cũng không hỏi vì sao tôi không về, dường như cho rằng tôi sẽ giống trước
kia, cúi đầu nhận sai, cầu xin chàng tha thứ. Có lẽ, thấy tôi mãi vẫn cứ hờ
hững, chàng mới dần lo âu, rốt cuộc chịu hạ mình cầu hòa. Nhìn Từ cô cô
bận rộn thu xếp ngoài điện, đốt Long Diên hương, chọn đèn lồng đỏ,… tôi
bỗng cảm thấy vô cùng bi ai. Tự lúc nào, tôi đã bắt đầu giống phi tần chốn
hậu cung, cần phải toan tính hầu hạ, hao hết tâm tư mới lấy được lòng
trượng phu của mình rồi?

Đã đến giờ lên đèn, Tiêu Kỳ mang sắc mặt mệt mỏi đi vào trong điện,

nhưng thần thái lại ấm áp ôn hòa. Tôi đang lười nhác dựa bên giường đọc
sách, nhìn về phía chàng nhẹ cười một tiếng, cũng không đứng dậy nghênh
đón.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.