NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 692

Chàng mặc triều phục đứng đó, chờ một lát, chỉ đành để cho cung nữ

giúp mình thay ngoại bào. Thường ngày, việc này vốn do tôi tự mình làm,
nhưng hôm nay tôi cố ý làm như không thấy. Khó có khi chàng rất không
vui mà vẫn mỉm cười đi tới bên cạnh tôi, cầm lấy tay tôi, dịu dàng nói: “Đã
để nàng chờ lâu, cho người mang đồ ăn lên được rồi”.

Cung nhân mang lên rất nhiều đồ ăn, từng người nối đuôi nhau mà vào.

Tựa hồ như cố ý chuẩn bị kỹ càng cho buổi tối hôm nay, mỗi món ăn đều
được bày biện rất đẹp mắt, lại còn toàn là những món tôi thích ăn. Mùi
rượu thơm ngào ngạt xông vào mũi. Một cung nhân đang cầm bình rượu
ngọc rót vào chén cho chúng tôi. Tiêu Kỳ mỉm cười đưa mắt nhìn tôi, ánh
nhìn dịu dàng, “Đây là rượu mơ đã ủ ba mươi năm, khó khăn lắm mới tìm
được”. Lòng bất giác ấm áp, mỉm cười nhìn lên, chạm phải ánh mắt sáng
quắc của chàng.

“Lâu lắm rồi ta chưa uống rượu với nàng”, chàng thở dài, hơi cười nói:

“Để giai nhân phải chờ lâu, ta tự phạt ba chén, thỉnh tội với Vương phi”.

Tôi nhịn cười, nghiêng đầu không thèm để ý chàng, lại lơ đãng trông

thấy cung nhân rót rượu kia. Tóc đen eo nhỏ, xinh đẹp động lòng người,
thoáng thấy quen mặt.

Chợt nghe Tiêu Kỳ cười thán, “Ta lại không hấp dẫn nàng bằng một nữ

tử?”.

Trông lại, thấy vẻ mặt buồn bã của chàng, tôi buồn cười, liếc xéo chàng,

“Một người vũ phu, sao có thể sánh với mỹ nhân”.

Cung nhân xinh đẹp kia đứng ở phía sau Tiêu Kỳ, cúi thấp đầu thẹn

thùng. Lòng tôi thoáng động, từ góc này nhìn lại, gương mặt kia, thần thái
kia thật quen thuộc. Từ nơi sâu thẳm trong trí nhớ bỗng có thứ gì đó hé
mở… Tiêu Kỳ đã cười nâng chén, ngửa đầu định uống. Tôi bất an, chợt
thốt lên: “Khoan đã…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.