NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 694

Tôi gắng gượng bằng chút sức lực cuối cùng, mỉm cười than thở: “Chàng

hỏi ta có thể hay không, giờ ta cho chàng biết”.

Hôm đó, chàng từng hỏi tôi, “Có lẽ có một ngày, ta cũng sẽ bị thương,

chết đi, khi đó, nàng có che chở cho ta như thế hay không…”.

Hôm nay tôi đã có thể trả lời. Đúng vậy, ta sẽ, ta sẽ không tiếc hết thảy

che chở cho chàng.

Vừa chìm vào giấc ngủ đã mơ thấy mẫu thân, còn có Hoàng tổ mẫu đã

qua đời nhiều năm, loáng thoáng nhớ tới những năm tháng không buồn
không lo ở bên người… Tôi nhắm mắt cười ngọt ngào, không muốn phải
tỉnh lại sớm.

“Ta biết nàng đã tỉnh, mở mắt đi, xin nàng, mở mắt ra!”. Giọng nói buồn

bã thảm thiết kia khiến ngực tôi đau nhói. Gắng sức thoát ra khỏi giấc
mộng, muốn mở mắt ra, chỉ thấy trong màn sương mù dày đặc có một đôi
con ngươi đỏ ngầu, đỏ như nhuốm máu. Tôi đột nhiên run lên. Thích
khách, ánh đao, vết máu, vẻ mặt kinh hãi của chàng… Cảnh tượng kinh
hồn đó hiện ra trong đầu, khiến tôi giật mình thức tỉnh, lại nhớ tới suy nghĩ
cuối cùng của mình, nhớ tới chàng tái mét mặt, ôm tôi thật chặt, bộ dạng
đau đớn điên cuồng.

Tôi nhắm mắt lại rồi mở ra, rốt cuộc nhìn thấy rõ ràng gương mặt chàng.

“A Vũ…”, chàng nhìn thẳng tôi, ánh mắt hoảng hốt, giống như không

thể tin được, luôn miệng gọi tên tôi.

Đôi mắt chàng sao lại đỏ như thế? Tôi đau lòng, muốn giơ tay chạm vào

gương mặt chàng, lại giật mình nhận ra thân người vô lực, tứ chi rõ ràng
vẫn còn ở trên cơ thể này nhưng dường như chẳng còn thuộc về tôi.

“Nàng ngủ thật lâu!”, chàng nhìn tôi không chớp mắt, ngón tay run rẩy

chạm vào mặt tôi, “Ông trời cuối cùng cũng trả nàng lại cho ta!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.