NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 696

Hoa băng tiêu có tính hàn, nhưng lúc đó không dùng thì tôi sẽ chết. Hiện

tại, nếu không dùng thuốc này, mặc dù tôi có thể sống, lại chỉ là một cái xác
nằm yên. Hai người nhìn nhau, Tiêu Kỳ lập tức hiểu ý tôi, cũng thể hiện
rằng chàng đang có ý nghĩ giống tôi. Chỉ là, ra quyết định này, sao mà khó
khăn!

“Ta hiểu được”. Tiêu Kỳ nhìn tôi thật sâu, kiên cường cười một tiếng,

“Đã như vậy, chúng ta cùng đánh cược!”.

Thái y nhanh chóng kê đơn thuốc. Một bát thuốc nồng mùi được Tiêu Kỳ

đích thân bón cho tôi uống.

Toàn bộ cung nhân y thị đã lui ra ngoài điện. Trong tẩm điện trống vắng,

ánh đèn lồng chiếu lên người chúng tôi, tạo thành hai cái bóng thật dài in
trên nền nhà.

Chàng đỡ tôi dậy, ngồi dựa vào đầu giường, ôm chặt tôi trong ngực.

Không biết là do thuốc đã có tác dụng hay là độc tính quấy phá, tôi chợt
thấy trước mắt đen kịt, thần trí dần mơ hồ.

“A Vũ!”, chàng khẽ hét lên bên tai tôi, nhẹ nhàng lay người tôi, nhưng cơ

thể tôi không có cảm giác gì.

“Ta không cho phép nàng ngủ, nàng mở to hai mắt ra cho ta!”. Tiêu Kỳ

nâng mặt tôi lên, giọng nghẹn ứ, “Ta sợ nàng vừa ngủ sẽ không bao giờ…
tỉnh lại nữa… Chỉ cần nàng gắng gượng chịu đựng, ta sẽ đồng ý với nàng
mọi chuyện, không chọc giận nàng, khiến nàng đau lòng nữa, có được
không?”.

Lòng đau mà ngọt ngào, tôi gắng sức mở mắt ra, mỉm cười với chàng.

Hai cánh tay chàng ôm tôi chặt như thế, cho dù thân thể không cảm nhận
được, tôi vẫn nghe được nhịp tim đập của chàng. Tôi muốn nói với chàng,
ta nhìn chàng còn chưa cảm thấy đủ, làm sao nỡ ngủ chứ; ta còn muốn nhìn
chàng bạc đầu, cùng ta già đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.