NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 702

có thể an tâm lên đường rồi”, tôi lẳng lặng nhìn nàng, “Đứa trẻ đã được ta
an trí thỏa đáng, còn phía Tử Đạm, ta sẽ nói rõ với huynh ấy”.

Nghe thấy hai tiếng “lên đường”, Cẩm Nhi đột nhiên run lên, vô lực dựa

vào đống rơm, ánh mắt đăm đăm. Tôi rầu rĩ, “Ngươi nếu như còn có tâm
nguyện gì, có thể nói cho ta biết”.

“Đến lúc này rồi ngươi còn giả bộ lương thiện gì trước mặt ta nữa? Chỉ

tiếc điện hạ nhìn lầm ngươi rồi, ngươi mới là kẻ lòng dạ nham hiểm!”, nàng
cười lạnh, nhổ nước bọt trước chân tôi.

“Lớn mật!”, Từ cô cô giận dữ mắng mỏ.

Tôi bình tĩnh đưa mắt nhìn con người như bị điên kia, một lúc lâu sau,

chầm chậm nói: “Đúng như ngươi nói, Vương Huyên ta chưa bao giờ là
người lương thiện, bằng không, người ở trong lao chờ chết hôm nay, không
phải là ngươi, mà là ta, thậm chí cả nhà họ Vương ta. Ngươi cho rằng vinh
hoa phú quý có được là không phải trả giá?”. Tôi cười mỉa, “Những năm
này, ngươi chỉ thấy ta sống giàu sang, lại chưa từng nhìn những lúc ta e sợ,
kinh hãi, khiếp đảm. Không phải chỉ có một mình cuộc đời Tô Cẩm Nhi
ngươi mới lắm chông gai, cõi đời này ai chẳng khó khăn, ai chẳng trải gian
nan? Ngươi vốn có bầu trời thuộc về mình, tội tình gì mà phải ghen ghét
người khác?”.

Cẩm Nhi cười thảm, “Bầu trời của ta, ta làm gì có bầu trời của mình…

Từ nhỏ ở bên ngươi, ngươi chính là trời, ngươi nói cần là cần, ngươi không
cần thì bỏ… Thứ ta nằm mơ cũng không xin được, trong mắt ngươi lại
không đáng một đồng. Ta mặc kệ tính mạng, vất vả khó nhọc cũng không
đổi lại được một ánh mắt thật tình của điện hạ, ngươi lại lãng phí, để ngài
đi chết vì ngươi!”.

Lời của nàng, từng tiếng từng tiếng đâm vào lòng tôi, đâm đến máu chảy

đầm đìa. “Không sai, ngươi nói không sai”. Tôi vẫn cười, nhưng giọng nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.