NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 717

Tôi đè nén nỗi đau trong lòng, cười nói: “Trước kia, là ai nói với muội,

thứ đáng quý nhất trên thế gian là tính mạng? Miễn là còn sống, sẽ còn có
hy vọng? Muội tốn nhiều tâm tư như vậy, chỉ mong huynh có thể sống tốt,
nhưng huynh… huynh sao có thể tự thương tổn bản thân mình chứ?”. Tôi
không nói được nữa, chán nản lui bước, chỉ cảm thấy nản lòng, “Nếu như
huynh cho rằng, huynh thương tổn bản thân, muội sẽ hối hận, sẽ khổ sở, thì
huynh lầm rồi!”.

Tôi kiên quyết xoay người, không muốn thấy bộ dạng vô dụng này của

huynh ấy nữa, chỉ sợ càng nhìn càng thêm đau.

“A Vũ!”, sau lưng vang lên tiếng gọi của huynh ấy, buồn bã mà đau

thương. Lòng tôi nghẹn lại, bước chân hơi ngừng, chợt bị huynh ấy ôm lấy
từ phía sau. Đôi môi lạnh băng của huynh ấy rơi trên cổ tôi, nước mắt ấm
nóng rơi trên tóc tôi, nóng bỏng mà tuyệt vọng… Cái ôm này quen thuộc
như thế, quen thuộc đến mức khiến cho người ta quyến luyến, quyến luyến
đến khổ đau.

“Đừng đi, đừng rời xa ta”, tay huynh ấy ôm chặt lấy tôi khiến tôi không

nhúc nhích được. Dường như huynh ấy đang đuối nước, dùng hết sức để
ôm lấy chiếc cọc gỗ.

“Mọi thứ đã thay đổi, chúng ta không quay trở về được nữa”, tôi nhắm

mắt lại, lệ rơi đầy mặt, “Tử Đạm, cầu xin huynh hãy tỉnh táo lại, cầu xin
huynh hãy sống cho tốt!”.

Thân thể huynh ấy run rẩy, vẫn ôm tôi không chịu buông tay. Tôi cũng

không giãy giụa nữa, để mặc cho huynh ấy ôm như thế.

Một lúc lâu sau, tôi cắn răng tránh ra, kiên quyết rời khỏi tẩm điện,

không quay đầu lại.

~~~~~~~

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.