NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 726

Tôi nhìn vào mắt chàng, cảm thấy buồn bã vô tận, rồi lại ngọt ngào bất

chợt, “Ta nghĩ chàng đã quên từ lâu”.

“Đợi qua mùa đông này, chúng ta đi Giang Nam”, Tiêu Kỳ đưa mắt nhìn

tôi, đôi môi mỏng hé nở nụ cười.

Trái tim lỡ một nhịp đập, tôi kinh ngạc nhìn chàng, ngỡ mình nghe lầm,

“Đi Giang Nam?”.

Chàng khẽ mỉm cười, “Đến lúc đó, ta giao lại chính sự cho Tử Đạm,

buông hết những vướng bận ngoài thân, mang theo nàng rời khỏi kinh
thành, hai chúng ta đi Giang Nam, tiêu dao tứ hải được không?”.

Tôi sững người, không biết chàng đang nói đùa hay đang thử dò xét.

Thực sự không thể nào ngờ tới chàng sẽ nói những lời này.

Tiêu Kỳ nhìn tôi thật sâu, ánh mắt sắc bén không bỏ qua bất kỳ biến hóa

nào trên gương mặt tôi, đôi môi vẫn hé nụ cười, “Sao? Nàng không thích?”.

Tôi bị chàng nhìn tới không thở được, một lúc lâu sau mới chầm chậm

nói: “Từ bỏ hùng tâm tráng khí, chỉ cầu một thân tiêu dao thì không phải là
Tiêu Kỳ nữa rồi”.

Tiêu Kỳ lập tức nhìn tôi, ánh mắt thâm thúy, ý cười trong mắt càng rõ,

“Vậy như thế nào mới là ta?”.

Từ bỏ những ràng buộc thế gian, cùng nhau phiêu bạt giang hồ, chỉ cầu

làm uyên ương không mong thành tiên lữ từng là ước mơ ngày trước của
tôi. Nếu như người tôi gặp không phải là Tiêu Kỳ, có lẽ tôi sẽ thực hiện
mộng tưởng này. Nhưng, ông trời để tôi gặp chàng, để chàng gặp tôi, đi
trên con đường gian nan này thì đã không thể quay đầu được nữa, cũng
không đáng để quay đầu lại! Chúng tôi tay nắm tay vượt qua từng chông
gai, đã bỏ lỡ rất nhiều, mỗi người đều bị thương không biết bao nhiêu lần,
không còn gì có thể ngăn cản chúng tôi đi lên đỉnh cao kia nữa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.