NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 724

vẻ hoan hỉ mừng vui. Trên hỉ đường, Tiêu Kỳ chủ hôn, bách quan chúc
tụng. Màu đỏ đập vào mắt, đâm sâu vào đôi con ngươi khiến tôi đau rát,
không nhìn thấy rõ vẻ mặt của mỗi người phía xa kia. Cũng có lẽ, là do tôi
không muốn nhìn.

Sau đại hôn của Tử Đạm, rất nhiều sự vụ cũng kết thúc, cung đình tựa

như vừa mới phục hồi sự thanh bình ngắn ngủi. Tiết trời lạnh lẽo, tôi lúc
bệnh lúc khỏe, cả ngày phải tĩnh dưỡng, càng lúc càng thêm lười nhúc
nhích, chỉ thi thoảng vào cung thăm cô cô và Tĩnh nhi.

Tĩnh nhi bốn tuổi rồi, bệnh tình không có chút khởi sắc nào, cả ngày

ngây ngốc như một con rối.

Ngày hôm đó đẹp trời, tôi mang theo A Việt, dẫn Tĩnh nhi lững thững đi

dạo trong ngự hoa viên, để cho ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên người.

“Ngai vàng không vững, phải qua hai lần đổi chủ”… Câu ca dao mà dân

gian lưu truyền kia không phải không có thâm ý. Trong triều có nhiều ánh
mắt đang nhìn, nhiều lỗ tai đang nghe, sớm muộn gì cũng sẽ có người phát
hiện ra bí mật tiểu Hoàng đế bị ngốc. Nó không thể núp mãi phía sau rèm
che, làm một bức tượng gỗ không động đậy được. Theo từng bước tiến đến
đế vị của Tiêu Kỳ, giá trị tồn tại của Tĩnh nhi càng lúc càng nhỏ. Đã đến lúc
Tĩnh nhi phải xuống sàn.

Bài ca dao kia là ám hiệu rõ ràng nhất.

Cướp đế vị từ trong tay một tiểu Hoàng đế ngốc nghếch là chuyện vô

cùng dễ dàng, nhưng lại danh không chính, ngôn không thuận, không
quang minh chính đại. Chuyện này giống như bàn cờ của tôi và ca ca, một
mực tiến công chém giết, đến sát đích rồi lại lấy lùi làm tiến. Tĩnh nhi chỉ là
bù nhìn trong mấy năm, giờ bị Tử Đạm lột sạch vây cánh, trở thành con cờ
tốt nhất. Phế truất Tĩnh nhi, lập Tử Đạm, Tiêu Kỳ vẫn nắm hết quyền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.