NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 737

Thẩm đặt chén trà xuống, thở dài, “Bội nhi… thực sự khổ mệnh”.

“Sao?”, tôi nhíu mày.

Thẩm thở dài, “Từ trước con đã biết, Bội nhi vốn sinh ra đã yếu ớt, bệnh

tật quấn thân, giống hệt mẫu thân nó… Mẫu thân nó chết vì khó sinh, ta chỉ
lo nó sau này sinh con sẽ không qua nổi. Ta định bảo nó đừng sinh thì
hơn”.

Lòng tôi chợt căng thẳng, nghe lời thẩm nói mà hoảng hốt, mãi đến khi

thẩm gọi tôi một tiếng, tôi mới phục hồi lại tinh thần.

Thẩm nheo hai mắt, ngó chừng tôi như có điều suy nghĩ, ánh mắt ẩn giấu

vẻ châm chọc.

“A Vũ, con đang nghĩ gì thế?”, thẩm mỉm cười nói, thần sắc quay trở về

vẻ hiền hòa như trước.

Tôi đón nhận ánh mắt dò xét của thẩm, âm thầm thở ra một hơi, “Tuy là

nói vậy, nhưng Bội nhi lấy chồng xa xôi, nếu không có con nối dòng, chỉ sợ
sau này sẽ gặp bất lợi”.

Thẩm gật đầu nói: “Ta định chọn hai nha hoàn thích hợp đi theo nó, sau

này sinh con rồi cho Bội nhi”.

Tôi khẽ nhíu mày, trước mắt xẹt qua bóng dáng Cẩm Nhi. Lời của thẩm

giống như hạt cát lọt vào khiến lòng tôi khó chịu, nhưng chẳng nghĩ ra cách
nào để đối phó, chỉ đành gật đầu.

Mặc dù tôi và Tiêu Kỳ chưa có con, nhưng mọi người bên ngoài chỉ biết

là do tôi yếu ớt nhiều bệnh, chứ không ai biết là do tôi có thể vĩnh viễn
không sinh được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.