NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 74

Bóng người lay động, tôi bị giữ chặt, kéo ra ngoài, xương cốt toàn thân

đau nhức như muốn nứt ra.

“Các ngươi không muốn sống nữa phải không? Gọi lão Điền đến xem đi,

bằng không công sức vất vả bao lâu coi như đi tong”.

“Lão Điền đang chữa thương cho Thiếu chủ, đâu có thời gian rảnh rỗi để

ý đến nàng, vứt xuống hầm đi, không chết được đâu”.

Người nói trước khẩu âm đậm, không giống người chốn kinh thành,

người sau là một nữ nhân có giọng nói lạnh lẽo cay nghiệt.

Hai mắt tôi bắt đầu có chút thích ứng với ánh sáng mờ mờ trước mắt,

loáng thoáng nhìn quanh, chỉ thấy nhà cửa đổ nát, nghèo túng chật hẹp, tựa
như một khu nhà hoang cũ nát.

Mấy người trước mắt cao thấp khác nhau, đều mặc trang phục của dân du

mục phương bắc, trên đầu đội mũ chiên*, không thể nhìn rõ mặt.

*Chiên: nỉ

Toàn thân vô lực, cổ họng khô khốc sắp nứt ra, tôi bị một gã cao to vạm

vỡ giữ lấy, lảo đảo đẩy mạnh vào trong một cánh cửa.

Người đó tháo dây thừng trong tay tôi, móc ra vải rách đang nhét trong

miệng, đẩy tôi ngã xuống đống cỏ khô.

Sau đó lại có một người đi vào, đặt một thứ gì đó lên mặt đất.

Hai người cùng rời đi, đóng cửa lại.

Nằm gục trên đống cỏ, tôi không còn có sức lực bò dậy.

Chóp mũi lại ngửi thấy một mùi hương quái dị, vừa quen thuộc lại kỳ lạ,

đột nhiên khiến tôi cơ hồ không chịu được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.