NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 743

Tiêu Kỳ cười lớn, đưa tay đỡ lấy tôi, ôm lên đi về phía giường.

“Ta mới ngủ dậy, đây không tính…”, tôi xấu hổ cười, “Ta thật sự mập lên

mà”.

“Ừ, ừ, có mập lên”, chàng dở khóc dở cười, “Bế lên nặng như bế mèo

con ấy”.

Tôi gắng sức đẩy bàn tay đang lần vào trong vạt áo ra, “Vương gia hiện

tại có vẻ nhàn rỗi nhỉ, ban ngày lại ở khuê phòng tầm hoan”.

Chàng nghiêm trang gật đầu, “Đúng là như vậy. Bổn Vương nhàn rỗi ở

nhà, không có việc gì, chỉ đành phải trầm mê ở khuê phòng”.

Tôi cười đẩy chàng ra, chợt thấy bên tai nóng lên, vành tai bị chàng cắn.

Người mềm oặt, còn chưa kịp kêu một tiếng, môi đã bị nụ hôn của chàng
phủ kín.

Một phòng cảnh xuân, kiều diễm say người. Sau lúc triền miên, tôi nằm

trước ngực chàng, hơi thở ấm áp của chàng tỏa ra xung quanh. Chàng bỗng
thở dài, “Nàng phải ngoan ngoãn chăm sóc sức khỏe, càng ngày càng khỏe
mạnh mới sinh được con của chúng ta”.

Đang lúc ấm áp, lời của chàng giống như một thùng nước đá dội xuống.

Tôi nhắm mắt, không nhúc nhích, để cho chàng vuốt ve gương mặt, đôi
môi lại đặt lên trán. Tôi lui người tránh ra, toàn thân lạnh cứng.

Tiêu Kỳ cầm lấy bàn tay không khác gì băng của tôi, kéo tôi bọc vào

chăn gấm, “Sao tay lại lạnh thế này?”.

Tôi không nói được gì, cúi đầu, chỉ sợ chàng nhìn thấy nỗi day dứt trong

ánh mắt. Lòng thảm đạm.

Sau giờ Ngọ, có người tới bẩm báo, mời Tiêu Kỳ vào cung nghị sự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.