NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 775

Tôi tưởng mình nghe nhầm, ngạc nhiên nhìn nàng, lát sau mới dần dần

tỉnh táo, “Tại sao?”.

Có vẻ như nàng đã chuẩn bị lời giải thích sẵn rồi, nói ra trôi chảy như

đọc thuộc lòng.

“Những lời này để nói với quan lại triều đình, ta chỉ hỏi thật tâm ngươi

nghĩ gì”, tôi nhíu mày, đứng dậy đi tới trước mặt nàng.

Cố Thái Vi không ngẩng đầu, cũng không đáp lời, bờ vai thon gầy khẽ

run. Lúc lâu sau, nàng rốt cuộc ngẩng lên, nước mắt trào ra, nhưng giọng
nói rất kiên định, “Nếu như cầu xin cũng không được chàng chú ý, chi bằng
để chàng cả đời phải nhớ kỹ Thái Vi!”.

“Hồ nháo!”, tôi phất áo, “Ngươi cho rằng làm vậy, Giang Hạ Vương sẽ

giữ ngươi lại?”. Cố Thái Vi lắc đầu, “Không phải!”. “Tâm tình nữ nhi, há
có thể nói cùng quốc gia đại sự?”, tôi quay lưng không nhìn nàng, lớn tiếng
trách cứ, “Lời như thế ta không muốn nghe nữa, ngươi quay về đi!”. Phía
sau vang lên một tiếng “cộp”, nàng đang dập đầu, “Cuộc đời này nếu
không được yêu, cho dù gả cho người khác thì vẫn là buồn thương cả đời.
Vương phi, người cũng là nữ tử, van xin người thương xót cho Thái Vi!”.
Tôi tức giận, “Ngươi còn trẻ như thế, nói buồn thương cả đời cái gì!”.

Từ cô cô vén rèm đi vào, hẳn là nghe thấy tiếng mắng mỏ giận dữ của

tôi, thấy tình cảnh này thì lạnh lùng nói: “Vương phi cần tĩnh tâm điều
dưỡng, không được ồn ào quấy rầy”.

Tôi cười khổ, khoát tay, “Ta mệt rồi, ngươi lui ra ngoài đi”. Cố Thái Vi

vẫn quỳ ở đó, lặng lẽ rơi lệ, quật cường không chịu đứng dậy. Tôi không
đành lòng, bèn rời đi, bảo Từ cô cô không thể vô lễ với nàng, chỉ cần nàng
không ồn ào sinh sự thì cứ mặc nàng. Tôi ngồi dựa vào giường, nhíu mày
trầm ngâm, thầm nghĩ Cố Thái Vi rốt cuộc bị làm sao mà lại nản chí tuyệt
vọng tìm đến đây… Bất giác mơ màng ngủ mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.