NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 78

“Quả nhiên là mỹ nhân”, hắn lạnh lùng cười một tiếng, “Tiêu Kỳ thực có

diễm phúc”.

Chợt nghe hắn nhắc tới Tiêu Kỳ, tôi nhất thời kinh ngạc, hắn lại nhấc

mình đứng dậy, giơ tay nắm được cằm của tôi.

Tôi cả kinh dứt ra, lui về phía sau, mắng, “Quân tử thỉnh tự trọng!”.

“Quân tử?”, hắn chống tay bên giường, cúi người cười to, trên thân bạch

y tiêu điều dính vết máu đỏ tươi.

“Mời Vương phi chỉ giáo, cái gì gọi là quân tử?”, sắc mặt hắn tái nhợt,

vẫn còn mang thần sắc có bệnh nhưng cặp mắt kia lại sáng quắc nhìn thẳng
vào tôi, ánh mắt đầy khinh thường.

“Không tệ, là ta hồ đồ”. Tôi thản nhiên nhìn, “Công tử có thể điều động

người bắt cóc một nữ nhân quý tộc, có thể thấy là người không câu nệ tiểu
tiết, đàm luận đạo quân tử với công tử thì đúng là buồn cười”.

Ánh mắt của hắn sáng như tuyết, ẩn chứa chút tức giận, cười lạnh nói,

“Vương phi thực cả gan, hiểu biết cũng không ít”.

“Công tử quá khen”, tôi bình tĩnh nhìn thẳng hắn.

Hắn vẫn đang cười, nhưng nụ cười lại dần dần băng lạnh lại, “Người là

dao thớt, ta là thịt cá, chẳng lẽ Vương phi có thể thực sự giao sinh mệnh
cho kẻ khác?”.

Tôi im lặng.

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, vẻ mỉa mai.

“Không thể, ta rất sợ chết”, tôi thở dài, ngước mắt cười với hắn một

tiếng, “Nhưng ngươi sẽ không để cho ta chết”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.