NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 77

Tôi đang suy nghĩ nơi này có lẽ là phương bắc, gần tới quan ngoại rồi thì

bỗng nhiên bị đẩy một cái, lảo đảo về hướng cửa hông.

Một ông lão lưng gù vén rèm vải lên, đứng trước cửa thấp giọng nói,

“Thiếu chủ, người đã mang đến rồi!”.

“Đi vào”, một giọng nói nam tử lạnh lùng trong trẻo vang đến.

Bên trong căn phòng đó chỉ có ánh sáng mờ mờ, phía đối diện là một

người đang nằm trên giường gạch.

Một mùi thảo dược nồng đậm tỏa ra từ bình thuốc đặt gần lò sưởi nơi đầu

giường, ông lão kia lặng lẽ lui ra, chiếc rèm vải lại được buông xuống.

Người nọ nhìn như đang mang bệnh hoặc có thương tích, nghiêng người

dựa vào giường gạch, lạnh lùng đưa mắt nhìn tôi.

“Tới đây”, thanh âm thầm trấp, không rõ là tâm tình gì.

Tôi giơ tay vén tóc mai, chậm rãi đi tới trước giường hắn.

Mượn ánh sáng nhạt ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy một đôi con ngươi đen

nhánh thâm thúy.

Hẳn là một nam tử rất trẻ tuổi, khuôn mặt tái nhợt, ngũ quan tinh tế, lông

mày dài hơi nhếch, đôi môi mỏng không chút huyết sắc, nhưng đôi mắc lại
sắc lẹm bức người.

Tôi ngơ ngẩn, nhất thời không thể tin tưởng một người như vậy lại là

trùm thổ phỉ bắt cóc mình.

Dung nhan yên lặng cô đơn này gợi nên chút thương xót, nhưng vẻ mặt

lạnh lùng lại ngăn cách mọi người ở xa ngoài ngàn dặm.

Ánh mắt của hắn phảng phất như xuyên thấu qua tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.