NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 84

Không thể bỏ lỡ thời cơ nữa, tôi quay đầu lại nhìn cửa sổ, đặt chén thuốc

xuống, đang lúc xoay người thì ống tay áo lại căng ra, hẳn là hắn đã bắt
được ống tay áo tôi.

“Tính ra thì ta đã cứu ngươi một lần, thả ta đi đi”, tôi thở dài, dứt ra khỏi

hắn, cúi người nhảy ra ngoài cửa sổ.

Tôi ngã xuống đống cỏ khô, lảo đảo bò dậy, cấp tốc bỏ chạy.

Vừa chạy được mấy trượng, dưới chân đột nhiên bị vướng, vạt áo bị giữ

lấy, tôi ngã trên mặt đất, đầu gối đau nhức.

Trước mắt lại sáng, sáng như tuyết, lưỡi đao sáng như tuyết.

Tôi chậm rãi cắn răng ngồi dậy, đáy lòng tối tăm.

“Ngươi cho rằng mười mấy người bên ngoài đều mù sao, nói chạy là

chạy được?”, một tiếng cười nam tử ồm ồm vang lên.

Một đôi bàn tay đen thô kệch định nắm lấy tôi, tôi nghiêng người tránh

ra, lạnh lùng nói, “Không phiền ngươi, ta tự mình đi về”.

“Hừ, nữ nhân cay nghiệt!”, hắn giữ tôi lại.

Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng quét qua hắn.

Người đó ngẩn ra, bị tôi dọa, lẳng lặng nhìn tôi đứng dậy, thong dong

chỉnh lại vạt áo, đi theo sau tôi trở về phòng.

Vừa tiến vào trong cửa đã nghe thấy hai tiếng “Tiện nhân”.

Còn chưa kịp nhìn rõ, thân ảnh trước mắt đã động, một tiếng giòn tan

vang lên, trên má đau rát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.