Cứ mỗi lúc gian nan nhất, chàng đều tới chốn sa trường, bỏ lại một mình
tôi đối mặt với khó khăn: cực khổ, lo sợ, khôn lường, thậm chí là sinh con.
Không phải là không đau, không phải là không oán.
Tôi chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân sợ ly biệt, sợ cô độc.
Song, tôi càng là thê tử Tiêu Kỳ, là Dự Chương Vương phi.
Nỗi đau này đã không phải là nỗi đau của một mình tôi, nỗi oán này cũng
không phải là nỗi oán riêng mình tôi.
Hàng vạn hàng ngàn sinh linh đang chịu cảnh tan cửa nát nhà, xương tan
thịt nát vì chiến tranh. So với những điều ấy, tôi sao có thể oán, sao có thể
đau.
Tôi giơ tay đặt trên mu bàn tay chàng, nhàn nhạt cười, “Chàng sớm trở
về một ngày, ta sẽ bớt một phần oán trách; nếu như chàng thiếu đi một sợi
tóc, ta sẽ thêm một phần oán trách. Ta vẫn sẽ giận chàng, cho đến khi chàng
bình an trở lại, không cho chàng rời đi nữa, cả đời không được phép rời
khỏi”.
Một câu chưa hết, lòng đã nghẹn ngào khó tả.
Chàng không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên, thật lâu, thật lâu mới cúi đầu nhìn
tôi, đáy mắt vẫn còn ướt.
Tôi vuốt ve gương mặt chàng, bị chàng ôm thật chặt.
Chàng ôm tôi rất chặt, rất chặt, tựa như sợ buông lỏng tay sẽ mất đi.
“Ta sẽ trở lại trước khi con chúng ta biết nói, trở lại trước khi nó biết gọi
tiếng phụ thân đầu tiên! A Vũ, nàng phải chờ ta, bất luận khó khăn cỡ nào
cũng phải chờ ta…”. Giọng chàng nghẹn lại ở cổ, yết hầu chuyển động,
nhưng không nói tiếp được nữa. Đôi mắt đỏ ửng nhìn tôi thật sâu, như