NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 877

Tôi ngẩng đầu lên, chỉ sợ rơi nước mắt làm ướt nét mực.

“Vương phi…”, A Việt thấp thỏm gọi tôi, lo lắng đứng một bên, không

dám tùy tiện hỏi thăm.

“Vương gia đặt tên cho Thế tử và Quận chúa, nam Doãn Sóc, nữ Doãn

Ninh”, tôi cười.

“A”, A Việt chợt hiểu ra, “Đây là ý vĩnh viễn thu phục Ninh Sóc!”.

Tôi mỉm cười gật đầu, song lại lắc đầu.

“Doãn” tức là lời đồng ý, lời thề; Ninh Sóc là nơi chúng tôi gặp nhau.

Gặp nhau, hứa hẹn, dắt tay nhau bước đi, qua mưa gió gập ghềnh, những

khổ ngọt đắng cay trong đó, người ngoài sao có thể hiểu?

“Vậy thì thật tốt!”, Ngọc Tú vui mừng hân hoan nói: “Vương gia khi nào

mới khải hoàn trở về?”.

Tôi cúi đầu, mỉm cười, gấp lại tờ giấy, đặt vào trong hộp gấm, “Vương

gia nói…”.

Vừa mở miệng, tiếng đã nghẹn ở cổ, rõ ràng cố gắng cười, nước mắt lại

rơi xuống.

Tôi hít sâu một hơi, nhìn về chân trời phương bắc xa xôi, “Vương gia

quyết định thừa thắng truy kích, chỉ huy bắc tiến, san bằng Nam Bắc Đột
Quyết”.

Chưa giành được đất vua, chưa nghĩ quay về quê cũ.

Đường Cạnh đã chết, phản quân bị diệt, cuộc chiến tranh này lại chưa kết

thúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.