NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 914

Tôi che mặt cười thảm, “Nói đại cục gì nữa, Vương gia mất rồi, ta còn

tranh giành làm gì?”.

Từ cô cô quỳ gối lại gần, lệ rơi đầy mặt, “Còn có tiểu Thế tử, còn có

Quận chúa, còn có rất nhiều người đang đợi, A Vũ…”.

“Chẳng lẽ Vương phi giương mắt nhìn triều đình đại loạn, nhìn cơ

nghiệp Vương gia khổ cực gây dựng nửa đời bị hủy hoại trong chốc lát?”,
Tống Hoài n nắm lấy vai tôi.

Tôi giương mắt bình tĩnh nhìn, nhìn gương mặt quen thuộc, nhìn đôi lông

mày, sống mũi, khóe mắt đều toát ra vẻ “trung nghĩa” phía trước, bỗng
nhiên hoảng hốt.

“Vương gia vừa đi, trong quân trong triều như rắn mất đầu, chư tướng

ganh đua, bất cứ lúc nào cũng có thể nảy sinh biến cố”, vẻ mặt hắn đầy lo
lắng, giọng nói ngậm đau thương, “Vương phi cần phải sớm tính toán, Hoài
n nguyện thề chết bảo vệ Vương phi và tiểu Thế tử chu toàn!”.

Tôi đau lòng nhắm mặt lại, đột nhiên quỳ xuống trước mặt hắn.

Hắn cả kinh, vội vàng quỳ theo, “Vương phi, người làm gì vậy?”.

Tôi ngước lên, mắt đẫm lệ, buồn bã nhìn hắn.

Hắn mở miệng, nhất thời kinh ngạc không nói nên lời.

“Hoài n, người ta còn có thể trông cậy lúc này, chỉ có mình ngươi”, thân

thể tôi run rẩy, nước mắt lăn dài.

Ánh mắt hắn biến ảo, nhìn tôi thẳng tắp, cuối cùng hắn thở dài, nặng nề

khấu đầu, “Hoài n thề chết nghe theo!”.

Tôi buồn bã nói: “Trong quân bây giờ, luận uy vọng tài đức, chỉ có ngươi

có thể phục chúng”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.