NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 920

Thứ hai, cô cô đích thân mang theo tiểu Thế tử và Quận chúa đến chùa Từ
An, đưa thư tay của ta cho Tĩnh Huyền sư thái, chuyện còn lại nghe theo an
bài của sư thái. Sau đó, trừ phi ta hoặc Vương gia đích thân đến, không
được phép để cho bất kỳ ai biết được chỗ ẩn thân của các ngươi”.

Từ cô cô run giọng vui vẻ nói: “Vương gia, Vương gia… quả thực bình

an?”.

Tôi gật đầu, hốc mắt nóng lên, ngực như có đá đè, nước mắt lại quay

ngược vào trong, không rơi xuống được. Vừa rồi trước mặt Tống Hoài n,
tôi cố ý tỏ ra yếu thế để hắn khỏi đề phòng, lúc ấy nước mắt rơi như mưa,
muốn khóc là có thể khóc, vậy mà lúc này lại chẳng rơi được giọt nào. Đã
bao lâu tôi chưa từng rơi lệ? Tiêu Kỳ trước giờ luôn giễu cợt tôi thích khóc,
vui vẻ cũng thế, tức giận cũng thế, động tí là khóc. Hôm nay, đáy mắt tôi đã
khô cạn, đáy lòng cũng dần dần trở nên cứng rắn, nước mắt chính là thứ xa
xỉ khó cầu.

“Nhưng còn con, A Vũ, chẳng lẽ con không đi cùng chúng ta?”, Từ cô cô

lo sợ không yên cầm tay tôi lên.

Tôi cười, lắc đầu, “Cô cô không cần lo lắng, ta tự biết tính toán. Việc này

không được chậm trễ, nhân lúc Tống Hoài n còn ở thư phòng, cô cô hãy
mau đi ra từ cửa sau. Ta chỉ có thể cầm chân được hắn lúc này, sau khi Hổ
phù tới tay, hắn rất nhanh sẽ phát hiện ra tính toán của ta”.

“Khi đó con phải làm sao?”, Từ cô cô kinh sợ, “Hổ phù chẳng lẽ phải

cho hắn thật ư? Như vậy không phải là binh mã kinh thành rơi hết vào tay
hắn sao?”.

“Hổ phù là vật chết, người mới là vật sống. Chỉ cần còn người, luôn còn

cách ứng phó. Nếu không giao Hổ phù, hắn sẽ lập tức nghi ngờ. Giờ khắc
này hắn mà trở mặt ra tay, chúng ta chỉ có một con đường chết”, tôi cầm hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.