NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 960

Ngụy Hàm buông tầm mắt, nhưng tôi vẫn nhìn thấy vẻ không đành lòng

ở đáy mắt hắn.

“Cũng được”, tôi gật đầu cười cười, xoay người đi.

Đi đến đâu, thủ vệ tướng sĩ rối rít cúi đầu tới đó, ai nấy kính cẩn nghiêm

nghị. Trong mắt họ, đại khái tôi là một nữ nhân đáng sợ, hoặc âm thầm coi
tôi là một nữ nhân đáng thương.

Ngày xưa Hữu tướng Ôn Tông Thận buộc tội Tiêu Kỳ, liệt kê lưu loát

từng tội trạng của Tiêu Kỳ, bị cô cô mắng là hoang đường. Trong đó có một
câu làm tôi khó quên được, “Người này quỷ kế đa đoan, nhẫn nại mưu tính,
nghiêm nghị tàn nhẫn, như con sói dũng mãnh”.

Trong mắt thế nhân, tôi gả cho một nam nhân đáng sợ như vậy.

Cũng chính là nam nhân ấy vẫn che chở tôi, cùng tôi chiến đấu, đánh hạ

giang sơn.

Tôi rất tin tưởng Triệt nhi của tôi sẽ không trở thành Tử Đạm thứ hai,

Tiêu Tiêu của tôi cũng không phải gánh những gian khổ tôi từng chịu, bởi
vì phụ thân của chúng là Tiêu Kỳ. Trong thiên hạ, chỉ có một mình chàng
có thể cho chúng tôi một bầu trời không bão tố.

Trở lại hậu điện, nhắm mắt thiếp đi chốc lát, bên ngoài bóng đêm đen

đặc, đã tới canh tư.

Sắp đến lúc hừng đông, là lúc lạnh nhất về đêm, cũng là lúc bầu trời âm

u nhất. Đắp chăn gấm kín mà vẫn cảm giác được hơi lạnh nhè nhẹ len vào.
Thức gần một đêm, rốt cuộc cũng cảm thấy mệt mỏi.

Trong mơ, một tiếng ầm ầm thật lớn vang lên như thể tiếng động rung

thành chuyển đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.