NGHIỆT DUYÊN - Trang 148

“Mẹ thấy sắc mặt con cứ có gì lo lắng, lạ lùng sao đó. Có gì không con?”
Giọng nói tình cảm của người mẹ làm cô gái thở dài, ngừng tay giây lát,

nhưng rồi vẫn im lặng, tiếp tục việc đang làm dở.

“Không có gì đâu ạ.”
“Không phải rồi. Mẹ đã nhận thấy từ lúc chiều rồi kia, con cứ lơ đãng,

giật mình giật mẩy như đang sợ hãi, lo lắng điều gì đó. Khách đến con lại
càng có vẻ suy tư, rồi còn tỏ vẻ lo cho họ một cách lạ lùng. Con nói cho mẹ
nghe xem nào, chuyện gì vậy?”

Thấy con gái không trả lời, bà Orn càng đoan chắc là có chuyện nên

quay ra, ngó lại gần con gái, ánh mắt cũng nhuốm vẻ lo lắng theo.

“Nói mẹ nghe xem nào là có chuyện gì. Lúc nãy con tìm cách lôi kéo hai

cậu đó đi thuyền về, đến mức nhận cả chèo thuyền đưa họ về trong khi mẹ
biết con đâu muốn làm vậy. Lý do là gì hả con?”

Angsumalin ngước lên nhìn mẹ, đôi môi tái đi hơi run run.
“Lúc chiều, lúc con xuống vườn hái rau húng, con gặp lão Pol và lão Bua

đang nấp ở trong vườn chuối.”

“Hai lão ấy nấp trong đó làm gì, ăn trộm chuối rồi gây chuyện với con

à?”

“Không ạ. Nếu có lấy chuối ăn thì cũng không bao nhiêu, nhưng con

thấy hai người họ giấu gươm ở đó nữa.”

“Chết, hai lão ấy lại gây ra chuyện gì nữa rồi. Vừa mới bị trừng trị chưa

bao lâu. Thật là nghiệp chướng... làm ăn lương thiện thì không muốn. Chắc
con đã biết là hai lão ấy sẽ làm gì nên mới thế đúng không? Chuyện gì thế
con?”

“Hai lão bảo...” Angsumalin cười gượng, khẽ trả lời. “... là sẽ rình để

chém Kobori.”

“Cái gì cơ ?”
Bà Orn kêu lên thảng thốt, nhìn cô gái đầy sửng sốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.