NGHIỆT DUYÊN - Trang 153

“Anh nằm im. Bác sĩ đang lau vết thương.”
“Chuyện gì xảy ra vậy bác sĩ?” Kobori thì thào rồi ngả đầu nằm im trong

lòng cô gái.

“Có người rình làm hại chúng ta khi ta vừa rẽ lên cây cầu để về xưởng.”
“Phải rồi. Tôi chỉ thấy đau nhói lên rồi bất tỉnh. Bác sĩ có sao không?”
“Một chút thôi. Tôi bị chém bên vai phải nhưng may chỉ sượt qua.”

“Ai vậy?”
Angsumalin ngồi im, nhưng dường như đôi mắt đằng sau cặp kính dày

cộp ấy thoáng hướng về phía cô.

“Không biết là ai nhưng có hai tên. Một tên rình bên trái, tên còn lại rình

bên phải. Lúc ta ngã xuống may là chưa bị chúng chém thêm lần nữa, vì...
cô Angsumalin... chạy tới kịp thời.”

Mái đầu ấy định ngóc lên nhưng rồi lại trĩu xuống:
“Vậy ư?”
Giọng người bị thương đều đều mà như có gì đó khiến cô gái cảm thấy

người nóng bừng, nhưng việc giải thích thêm sẽ chỉ càng gây nghi ngờ nên
cô đành yên lặng. May đúng lúc bà Orn từ trong phòng bước ra, đem theo
những đồ cần dùng:

“Đây, kim chỉ khâu, dùng để khâu vết thương cũng được ư?”
Angsumalin nhanh chóng dịch lại câu hỏi đó. Anh bác sĩ vừa cắm cúi

làm việc vừa đăm chiêu giải thích:

“Lúc khẩn cấp thì dùng tạm cũng được.” Rồi anh ngẩng lên nhìn cô gái.

“Có lẽ cô phải làm trợ lý bất đắc dĩ rồi.”
“Tôi sẵn lòng.”
“Cô có chắc là không sợ không?”

Sắc mặt Angsumalin tái đi, môi hơi run run nhưng giọng nói chắc nịch:
“Không sợ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.