NGHIỆT DUYÊN - Trang 158

Bà Orn vội vội vàng vàng đi vào bên trong, một lát sau bê ra nào là chăn

nệm, gối màn. Angsumalin đưa đuôi mắt thoáng liếc nhìn cái dáng dong
dỏng ấy.

“Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện không hay xảy ra, nhưng cũng không biết

phải nói gì hơn!”

Nói rồi cô bước tới, vội giúp mẹ một tay. Hai người kia bàn bạc một lúc,

rồi giọng nói trầm khàn mới trả lời ngắn gọn, đồng ý vẻ miễn cưỡng:

“Hai.”
Mãi tận khuya đêm đó cô gái mới được đi ngủ. Cô mở cửa sổ phía trông

ra con sông rộng, cây bần đứng như một cái bóng tối đen, những ánh đèn
đom đóm sáng lập lòe. Ở phương xa kia, anh ấy đang làm gì nhỉ?... Thật
nực cười là kẻ thù gây ra những rắc rối này lại đang nằm nghỉ thoải mái,
yên bình dưới mái nhà cô... Angsumalin đưa tay vuốt ve cây đàn đặt trên
bàn cạnh đó một cách lơ đãng, ngón tay cô gõ xuống nhè nhẹ khiến những
thanh âm trầm bổng khẽ vang lên. Nhưng chỉ được giây lát, cô bỗng dừng
khựng lại vì tiếng đàn vừa vang lên ấy sao nghe từa tựa giai điệu một loại
nhạc cụ khác đã từng theo gió vọng tới đây!

Không khí buổi sáng sớm se lạnh. Khi Angsumalin mở cửa phòng bước

ra, đã thấy bóng cao cao của ai đó đang đứng phía ngoài hiên, nghe thấy
tiếng bước chân khe khẽ, người đó liền quay lại.

“Bác sĩ dậy sớm thế ạ?”
“Tôi gần như không ngủ cả đêm. Kobori bị sốt, vừa mới thiếp đi được

một lát. Tôi sẽ gấp rút về xưởng lấy thuốc.”

“Bác sĩ cứ đi đi, nhưng liệu bác sĩ có đi nổi không?”
“Tôi không sao đâu, nhưng nhờ cô trông Kobori giúp.”
“Tôi sẽ để ý.”

Bác sĩ vội vã ra đi. Tiếng người bị thương kêu rên khe khẽ làm cô gái

ngó sát vào tận màn xem sao... Thân hình cao lớn nằm nghiêng hơi co ro
trên nệm, đắp chăn kín người, gương mặt trắng trẻo giờ đỏ rực, đôi môi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.