khốc, đôi mắt đen dài dẹt không ánh lên những tia lấp lánh tươi vui như
mọi khi mà trông buồn buồn, mái tóc ngắn sát đầu giờ dài ra, hơi xõa
xuống trán. Vừa nhìn thấy nhau, anh ta hơi mỉm cười:
“Xin lỗi đã làm cô giật mình.”
Giọng nói đều đều, không hề có dấu vết tức giận hay bất hòa.
“Ikaga desu ka?”
Angsumalin ngắc ngứ hỏi. Câu hỏi ấy làm cho chàng trai hơi nhướng đôi
mày. Cô gái bèn hỏi thêm lần nữa:
“Anh có khỏe không?”
Anh ta khẽ cúi đầu đáp:
“Arigato senki des... Cảm ơn, tôi khỏe.”
Và dường như cả hai đều hết chuyện để nói nên Kobori cúi xuống tiếp
tục xem động cơ, lóng ngóng chỉnh cái nọ kéo cái kia bằng một bên tay,
còn cô gái thì vẫn bơi cạnh đó lặng lẽ nhìn theo.
“Động cơ lại giở chứng.”
Anh ta bảo với cô vậy dù vẫn đang cắm cúi làm việc. Angsumalin quẫy
nước để nổi lên cao hơn và ngó vào xem máy móc trong xuồng dù vẫn
không nói câu nào.
“Cô bám vào mạn thuyền ấy cho đỡ mỏi.”
Cô gái thả mình xuống bơi đứng như cũ nhưng rồi thấy người đối thoại
không để ý đến cô nữa mà mải mê chữa động cơ, bèn từ từ đưa tay sờ vào
mạn xuồng như còn lưỡng lự... Nước sông lặng nên chiếc xuồng trắng trôi
đi không xa lắm. Lúc đầu, Angsumalin chỉ bám vào mạn xuồng nhưng khi
nghe tiếng thở dài và tiếng buông dụng cụ khỏi tay vì bực mình, cô liền đu
người lên ngang tầm mắt nhìn hé vào. Hai cánh tay vạm vỡ rám nắng chỉ có
thể hoạt động một bên nên không được như ý. Chàng trai ngồi phịch xuống
nệm, quay ra cười, hàm răng bắt sáng trắng lóa.
“Kiểu này, triều lên thì tôi chắc trôi ra đến tận biển.”
“Không sửa được sao?” cô hỏi, giữ giọng thản nhiên.