NGHIỆT DUYÊN - Trang 181

trừng trị để làm gương cho kẻ khác chừa đi, nên sau đó mới không thấy có
nạn trộm cắp nữa. Hai lão ấy có cơm gạo gì ăn không con?”

“Có vẻ cạn hết rồi ạ. Con cũng đang định xin cái chăn dạ to của bà mà

mẹ cất trong kho cho lão Pol. Hai lão có mỗi tấm chăn rách lỗ chỗ, giờ sốt
rét mới đi tìm khăn vải đâu đấy đắp tạm lên thôi, nhìn đến khổ.”

“Để sang chiều rồi mẹ sẽ đi xem lão thế nào. Giờ nằm ở đâu con?”
“Ở túp lều sau vườn ổi ạ, lều thì cũng xiêu vẹo trông như đổ lúc nào

không biết.”

“Đấy, mấy cái người, đang làm việc tử tế thì không thích. Mà thấy bà

bảo con định làm mứt chuối khô à?”

“Vâng, còn mấy nải chuối còi cuối buồng nên con tiếc, nhưng đường cát

đắt, con định làm mứt bằng đường phèn.”

“Chiến tranh biết bao giờ mới chấm dứt đây? Lương thực thực phẩm đắt

đỏ, mà có để mua còn là may, nhiều thứ chịu, không có mà mua. Thấy
người ta đồn rằng chiến tranh còn kéo dài, rồi bọn Tây sẽ đến thả bom
nữa.”

Cô gái đang kê cái thớt với mẹt chuối, nghe vậy sững lại:

“Mẹ nói gì cơ ạ?”
“Tin đồn thôi con. Người ta bảo bọn Tây sẽ ném bom đâu đó không rõ,

mẹ cũng không biết là có thật không nữa. Nhiều khi chỉ là người ta đồn đại,
phỏng đoán với nhau thế thôi. Người ta nói khi tàu bay đến thả bom, nó sẽ
nổ ầm ầm như là súng thần công ấy. Mẹ thì nghĩ nước Tây họ xa xôi thế,
làm sao đến đây mà thả bom được?”

“Biết đâu đó mẹ.”

“Ối, Ang, con đừng nói to thế. Nhỡ có ai quanh đây nghe thấy thì không

hay đâu. Người ta đang cấm đấy, nhỡ bị bắt giam theo nhóm người ở
Thammasat, người ta sẽ buộc tội mình về cùng một phe với bọn họ.” Bà
Orn hạ thấp giọng làm Angsumalin trộm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.