NGHIỆT DUYÊN - Trang 182

“Họ còn đồn rằng bọn Tây bị càn quét từ Miến Điện và Mã Lai đưa về

đây nhiều lắm, Kanchanaburi cũng có, Thammasat cũng có, Khlongtoei
nữa. Người Nhật đưa họ về bắt làm việc như trâu ngựa. Nghĩ mà buồn
cười... xưa nay ta vẫn sợ bọn Tây vì họ to lớn nhưng giờ lại bị những người
nhỏ bé hơn sai việc. Nhiều người trông khổ sở lắm, gầy còm cõi. Chiến
tranh thế này, không biết con cái nhà ai cứ thế giết nhau, chưa tìm biết
nhau, chưa từng hận thù gì nhau. Người ta đánh đấm nhau còn là vì có
chuyện bất hòa, đây bắn giết nhau mà không có thù hằn gì, thật là cám
cảnh.”

“Nhưng mình đang sống yên ổn nhà mình, tự dưng lại bị ném bom hả

mẹ?” Bà Orn thở dài: “Nếu bị trúng mình thì cũng là do nghiệp chướng
mình từng gây ra. Nhưng mình ở trong miệt vườn thế này, chắc họ cũng
chẳng hơi đâu mất thời gian đến ném bom con ạ. Mình có cầm vũ khí đi
đánh nhau với họ đâu. Nếu đến ném bom thật thì chắc họ sẽ chọn ném bom
người Nhật chứ vì đang chiến tranh với nhau.”

“Lúc mà ném bom, làm sao họ chọn ném vào chỗ nào được mẹ?”

Angsumalin hỏi trêu, nhưng bà Orn có vẻ lo lắng thật sự.

“Thì chúng cũng phải có ống nhòm thế nào chứ, tự dưng ném mò làm

sao trúng được.”

“Trúng mới chết chứ mẹ.” Cô gái cười khúc khích.

“Cái con bé này, cứ đùa trêu mẹ. Người ta còn kể bọn Tây thông báo hẳn

hoi là khi nào nước rút nó sẽ kéo đến.”

“Người ta mà bảo bọn Tây thế nọ thế kia là những ai ạ?”
“Thì là những người nghe đài đó con. Khi nào rỗi, con thử đi thăm bác

chủ tịch xã xem, có khi bác ấy lại biết, dạo này cũng chẳng có lúc nào sang
đó thăm bác.”

Bà Orn không ngờ câu nói ấy lại chạm vào nỗi lòng của con gái.

Angsumalin tay run run, cắm cúi làm việc tiếp. Từ tận trời Tây mà tàu bay
còn đến ném bom được thì tại sao... tại sao Wanas không quay về được!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.