NGHIỆT DUYÊN - Trang 196

“Rồi lại đến tay hai người họ giúp đỡ thôi, giờ thuốc thang khó kiếm thế,

cái gì cũng đắt đỏ.”

Angsumalin nhấc que tôm nướng ra khỏi lò, đặt xiên thịt lên nướng thay.

“Mấy thứ này có gọi cùng một tên không con?”
“Không giống nhau ạ. Nếu là tôm, người ta gọi là toriyaki, nếu cá thì gọi

teriyaki, còn thịt nướng...”

“Thôi, thôi. Mẹ chắc không đời nào nhớ được, muốn gọi thế nào thì gọi.

Hẳn là họ cũng kêu tiếng Thái khó cho mà xem. Cứ suy từ mẹ, nếu không
cải biên tên cậu ấy theo kiểu Thái là cậu Dookmali thì đến giờ này mẹ cũng
không gọi đúng tên đâu. Chắc họ cũng như mình. Lúc chiều, cậu Dookmali
còn hỏi tên con nghĩa là gì.”

“Anh ta hỏi làm gì ạ?”
“Lúc đầu mẹ cũng không biết, chỉ bảo nghĩa là vầng mặt trời. Cậu ấy hỏi

tiếp gì đó bằng tiếng Anh thì mẹ chịu. Cậu ấy mới bảo tên con dịch ra tiếng
Nhật là từ gì kê kê kô kô ấy không rõ, mẹ nghĩ chắc là để gọi cho dễ nhớ.”

Cô gái ngừng tay trở thịt xiên nướng, chợt hiểu ra.

“Hideko...” cô nhắc lại từ đã được nghe.
“Hình như là nó đấy.”
Đôi mày cô gái hơi chau lại... Chắc rồi, chính là cái tên mà anh ta dùng

để gọi cô chứ không phải tên ai đó đang ngóng chờ anh ta nơi hậu phương
như cô tưởng.

Ánh trăng thượng huyền buông dịu dàng xuống hàng cây tối thẫm dài

ngút mắt. Ngọn đèn dầu khi mờ khi tỏ soi thấy bóng dáng bé nhỏ mảnh mai
đang ngồi xếp chân một bên, cúi xuống cây đàn dạo những khúc nhạc trầm
bổng ngọt ngào, vang lên da diết trong đêm khuya tĩnh mịch.

Ôi vầng trăng xế đêm khuya
Sương rơi ướt đẫm, lạnh về trong tim

Trên cao đó, muôn vì sao nhấp nháy
Đua cùng trăng lấp lánh ánh hằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.