NGHIỆT DUYÊN - Trang 20

Chàng trai là con một trong nhà. Cho dù gia đình cậu gốc gác là dân miệt

vườn nhưng ai ai cũng rõ gia sản của ông chủ tịch xã phải vào loại triệu
phú. Cậu con trai duy nhất lại biết công biết việc, chăm chỉ chịu khó, càng
đến tuổi trưởng thành càng xếp vào hàng đẹp trai, nên được dân cả vùng
miệt vườn dọc theo con kênh Bangkok Noi và các cô nữ sinh trong trường
đại học để mắt đến. Wanas chơi với Angsumalin từ khi cô bé mới vào
trường tiểu học gần nhà. Vì không có anh chị em nên Wanas rất yêu quý cô
bé. Tình cảm trìu mến, gắn bó ấy hình thành và dần ăn sâu, bám rễ qua
tháng năm, trở thành cảm giác thân thuộc như thể người con gái này đã là
một phần của đời cậu vậy. Khi biết sẽ phải đi xa nhiều năm, sự lưu luyến
càng gia tăng và nỗi lo sợ phải chia cách phủ bóng đen lên lòng cậu.

“Ang...”

“Hử?”
Cô gái nhấc cành cam lên, luồn qua phía dưới rồi mới quay lại đằng sau:
“Em vui mừng khi anh đi thật đấy à?”

“Sao lại không mừng chứ? Anh được đi nước ngoài mà.”
“Người ta chả muốn đi gì cả.”
“Thế sao lại đăng ký dự thi làm gì?”

“Thì tại em xui anh!”
“Người ta xui tốt mà còn không thích.”
“Em không nhớ anh à?”

“Không biết. Anh phải đi đã thì mới biết là có nhớ không chứ, giờ còn

chưa kịp đi thì biết sao được.”

“Vừa biết được đi là người ta đã thấy nhớ nhà, nhớ em rồi.”
Đôi mắt to tròn ánh lên một điều gì nhưng mau chóng tan biến mất. Cô

quay người, vội rảo bước đi trước, vừa nói vừa cười: “Thôi đi. Anh sang đó
chẳng mấy chốc rồi lại đi khắp nơi gây chuyện với người ta, khéo còn có
khối đối thủ mà đấu khẩu hàng ngày.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.