NGHIỆT DUYÊN - Trang 220

Angsumalin quay ra nhìn lão Pol đang khẽ rên rỉ cho có vì còn mải

nghếch tai lên hóng cuộc đối thoại. Dù chủ yếu toàn nghe thứ tiếng mình
không hiểu nhưng cũng có thể đoán ra hai người đang nói về mình. Vừa
hay có cơ hội lão liền hỏi chen vào:

“Chuyện gì thế cháu Ang?”

“Anh ấy nói để bệnh tình bác chóng khỏi sẽ tiêm thêm một mũi nữa.”
“Ối... không tiêm nữa đâu. Một mũi là đủ rồi. Nó có phải thầy thuốc hay

bác sĩ gì đâu. Nhờ tiêm vào lại làm lão chóng chết thêm. Cứ nhìn mắt nó là
biết, mắt nó hiện rõ là vẫn thù lão vụ lão chém... ớ...”

Lão Pol bỗng im bặt, mặt biến sắc liếc sang đối phương đang mải lấy

những thứ cần thiết ra khỏi túi thuốc. Đôi mắt đen sắc hình như có thoáng
nhìn lại nhưng vẻ mặt thản nhiên như không nghe thấy gì. Người ốm bèn
hạ thấp giọng chỉ đủ để người đối thoại nghe:

“Nó thể nào cũng giết bác.”
“Thế thuốc mà lúc nãy anh ta tiêm cho bác thì có sao không?”
Người bệnh ậm ừ: “Thì cũng... đau đau nhưng vẫn chưa thấy làm sao.

Đấy là vì nó bỏ thuốc độc loại giết chết từ từ, nếu tiêm mũi nữa thì hẳn là
thuốc kích thích cho chết nhanh hơn đấy cháu Ang.”

“Tùy bác thôi. Anh ta bảo nếu không tiêm tiếp, lát nữa bác sẽ lại lên cơn

sốt. Sốt rét ăn hết não có thể sẽ giãy đành đạch mà chết ngay ấy.”

“Lên não cái gì, chỉ thấy đau thấu xương. Hắn không phải là bác sĩ, làm

sao biết được?”

“Đấy tùy bác. Nếu bác có bị làm sao, cháu không đi tìm anh ta cho bác

nữa đâu.”

Người bệnh ra chiều suy nghĩ, thuốc tiêm vào đã có tác dụng làm cảm

giác lạnh run giảm bớt, người gần như bình thường trở lại. Dù chưa tin
tuyệt đối nhưng cũng làm lão lưỡng lự.

“Cháu Ang có đảm bảo là không cho hắn tiêm thuốc độc vào người bác

không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.