NGHIỆT DUYÊN - Trang 230

“Trời... thì có ai thấy thế mà không hoảng hồn...” Lão Bua cười ngượng

nghịu: “Hút máu đỏ lòm cả một cái ống to.”

“Ai bảo bác là cả ống, đã được nửa cc đâu. Phải lấy máu để bác sĩ đem đi

xét nghiệm khuẩn sốt rét.”

“Sốt rét sốt nóng gì mà lại ở trong máu?”
“Thế bác có phải bác sĩ không mà cãi.”
Angsumalin quặc lại. Lão Bua nhíu mày.

“Trông lão Pol như bị ma nhập. Có khi phải đi xin nước tế của sư thầy

vẩy vào, biết đâu lão sẽ khỏi.”

“Người bị lên cơn sốt, vẩy nước tế vào có mà chết thêm.”
“Không biết chừng đâu cháu Ang, nhỡ đúng thầy đúng bệnh thì sao. Lúc

nãy thằng kia cho những gì vào trong cái nồi trắng trắng mà cả đống thế?”

“Bác sĩ họ luộc dụng cụ phẫu thuật.”
“Hả, định cắt cái gì, chỉ có mỗi thế mà phải cắt tay đi ư?”
Lão Bua trợn tròn mắt. Cùng lúc ấy, trong phòng vang lên tiếng giãy

giụa, ú ớ như thể người đang kêu bị bịt mồm lại.

“Cháu Ang, kìa nó làm gì thế?”
Giọng hỏi run rẩy, vẻ mặt thất sắc vì tưởng tượng cảnh cắt chân cắt tay

rùng rợn.

“Không sao đâu bác Bua, một chút là xong thôi.”

Angsumalin khẽ khàng an ủi, nhưng tiếng thùm thụp kia càng làm lão

Bua bứt rứt không yên, phải đứng bật dậy.

“Không được rồi, phải vào xem thế nào. Nó mà làm gì, bố sẽ liều một

trận cho xem.”

Lão Bua ra vẻ ta đây tay anh chị, định xông vào trong phòng nhưng

chững lại vì nhìn thấy người đang đứng chắn trước cửa. Người lính dù thấp
nhưng chắc nịch vạm vỡ như súc gỗ, đối nghịch hẳn với thân hình cao gầy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.