NGHIỆT DUYÊN - Trang 232

Người lính đó nhìn sang cô gái vẻ thắc mắc, hỏi một câu ngắn gọn.

Angsumalin trả lời, mỉm cười. Đôi mắt anh ta liền hiện lên vẻ tức cười
nhưng nét mặt vẫn nghiêm nghị, nhìn xuống kẻ đang run lẩy bẩy quỳ dưới
chân, rồi nói nhanh một tràng.

“Nó nói gì thế cháu Ang?”

Lão Bua quay nhìn cô gái. Angsumalin dịch lại, giọng đều đều bình thản:
“Anh ta nói đối với bác, họ sẽ chừa lại cho một bên chân với một bên

tay, tùy bác chọn là giữ lại bên nào.”

Lão Bua hét lên như thể đột ngột trúng thương làm Angsumalin phải nín

cười.

“Có chuyện gì thế?”
Kobori ló mặt ra hỏi, anh ta xuất hiện làm lão Bua càng hoảng hốt.
“Lạy thần, lạy Phật, cứu giúp con. Con mà qua được nạn này thì con sẽ

đi tu bảy ngày trả ơn.”

“Bị làm sao thế? Vào bên trong được rồi đấy.”
Bộ dạng lão Bua như thể tim sắp rụng khỏi ngực ngay lúc ấy.
“Nam mô a di đà Phật, nam mô. Con xin tu một tháng... thôi, hai tháng

cũng được, ba tháng mùa mưa cũng chịu...”

Kobori ngạc nhiên nhìn cảnh tượng lão Bua quỳ gối run rẩy, nhắm tịt

mắt chắp tay vái lạy. Rồi anh ta nhìn sang cô gái thấy cô đang cố nín cười
khiến khuôn mặt trắng dịu ửng đỏ lên, đôi mắt đen láy lấp lánh. Nét cười
cợt ấy vẫn chưa biến mất khi cô ngẩng lên nhìn vào đôi mắt đen dài dẹt của
anh ta. Chàng trai ngắm nhìn cô với ánh mắt dịu dàng trìu mến pha lẫn xúc
động. Angsumalin lấy làm khó hiểu nhìn lại, nhưng chỉ giây lát đôi mắt to
tròn đã biến đổi sắc thái. Chàng trai thở dài rồi đưa mắt nhìn sang lão Bua,
điềm tĩnh hỏi:

“Lão ấy sợ gì vậy?”
Lần này, khi quay lại nhìn cô gái, ánh mắt Kobori chỉ còn vẻ trầm ngâm,

lịch sự làm Angsumalin thôi chau mày vì ngờ rằng hình ảnh lúc nãy là ảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.