NGHIỆT DUYÊN - Trang 231

hom hem chỉ còn da bọc xương của lão. Thấy vậy lão Bua sà về bên cô gái
đang ngồi tỉnh bơ mặc kệ.

“Cháu Ang, mình vào trong xem thế nào. Giờ này khéo nó cắt mất tay

lão Pol rồi!”

“Angsumalin dửng dưng: “Bác thích thì tự vào xem đi.”
“Nhưng cái thằng kia nó gác ở cửa rồi.”
Lão Bua bồn chồn không yên khi thấy xung quanh trở nên im ắng:

“Lão Pol chết rồi ư cháu Ang?”
“Chút nữa là biết ngay, bác cứ ngồi xuống đã.”
Lại có tiếng động rầm rầm trong phòng như người nào ra sức giãy thật

lực, rồi giẻ vải bịt miệng bật ra, có tiếng kêu thét ầm ĩ:

“Ối tôi chết mất thôi. Lão Bua... lão Bua... cứu với. Nó định cắt hết chân

tay tôi này.”

Tiếng thét lịm đi, tiếng rầm rầm cũng tắt khiến lão Bua chân tay rụng rời:
“Chết rồi cháu Ang ơi. Bọn chúng nó tra tấn lão Pol, chắc nó thù lão nên

cắt hết chân tay chỉ còn trơ lại thân mình. Ta phắn thôi.”

“Bác định đi đâu thế?”
“Chuồn trước là hơn. Phải thoát khỏi cái xưởng điên khùng này, không

nó ra bắt cả lão với cháu Ang nữa đấy.”

“Bác chờ tí đã nào.”

“Chờ với đợi cái gì... bác biến đây, cháu Ang có muốn ở lại thì cứ ở.”
Lão Bua vừa định co giò chạy thì người lính canh như thể đã đoán được,

liền lẳng lặng di chuyển cái thân hình thấp mà to hộ pháp ra đứng chặn lại.
Lão Bua bủn rủn chân tay quỳ sụp xuống, chắp tay vái, mồm vừa nói vừa
run:

“Lão sợ rồi, sợ rồi. Đừng làm gì lão, có gì cứ xử lý lão Pol là được: Lão

Pol là kẻ chủ mưu, lên hết mọi kế hoạch, tôi là tay sai không biết gì hết.
Xin ông đừng cắt chân tay tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.