NGHIỆT DUYÊN - Trang 358

“Hình như bà đi xuống vườn.”
“Bà vẫn còn sức ra vườn được ư?”

“Dạo này bà cũng không được khỏe, mới khỏi bệnh sốt rét chưa bao lâu,

người vẫn còn yếu. Bà không tự làm vườn lâu rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn
xuống kiểm tra giúp.”

Bà Orn nói chuyện như thể người ngồi đó là khách lạ.
Angsumalin bưng cái khay bên trên có ấm trà và mấy chiếc chén men

lam cũ đến nỗi men sứ bên ngoài đã rạn, đặt xuống trước mặt bố, khẽ nói:

“Nhà không có đá, chỉ có trà nóng ạ.”
“Bộ ấm chén này vẫn còn dùng ư?”
“Cũng còn có ba cái chén thôi. Ang nó làm vỡ mất hai, còn một chiếc

rạn quá nên cất đi không đem ra dùng.”

“Ang, nghe nói con không đi học tiếp à?”
Câu nói ấy đụng vào điểm yếu của cô gái. Đôi mắt đen tròn ngước lên

nhìn thẳng vào mắt người bố, ánh mắt lóe lên, cô nói rành mạch từng từ
một:

“Năm ngoái lũ về, cây cối trong vườn hỏng hết. Nhà mình cũng mới hồi

lại, con không muốn mẹ vất vả.”

“Sao con không nói gì với bố?”
Angsumalin đang định trả lời thì bà Orn cắt ngang, giọng nhẹ nhàng:
“Chuyện đó, tôi và cái Ang sẽ bàn nhau thêm.”

Angsumalin lùi ra ngoài nhưng vẫn kịp nghe thấy giọng nói có phần

căng thẳng, lo lắng của ông bố:

“Thế chuyện là như thế nào vậy? Ơ, nhà cũng có đọc báo sao?”
Cô gái nép sau vách gỗ ở góc hiên, đứng yên lặng lắng nghe. Lão Pol lão

Bua thì nhấp nha nhấp nhổm sau cửa bếp, mồm nhai nhóp nhép cái gì đó.

“Chuyện dài lắm. Tôi cũng muốn hỏi ý kiến ông, đang định bảo cái Ang

đi mời ông tới nói chuyện, một mình tôi quyết e cũng không phải, rồi sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.