NGHIỆT DUYÊN - Trang 359

này ông lại trách tôi. Vừa hay ông tới thật may, tôi muốn thưa chuyện này
luôn.”

“Tôi cũng có nhiều việc cần bàn đây.”

Giọng ông lộ vẻ bực bội, nhưng bà Orn vẫn điềm đạm đáp:
“Tôi cũng vậy nhưng nếu nói chuyện với thái độ nóng nảy thì đừng nên

nói vội. Tôi già rồi, có việc gì cũng muốn từ từ bàn bạc, nếu không, ai cũng
có thể mất bình tĩnh cả.”

Người bố im lặng một lát rồi nói, lần này giọng ông nhẹ nhàng hơn:

“Hôm trước bên Bộ Tư lệnh gọi tôi đi họp với Tư lệnh Nhật. Tôi đi mà

không hề nghĩ đó là việc riêng. Ngờ đâu, vừa đến nơi, bên kia đã chuẩn bị
cả đại sứ văn hóa, cả nhà báo. Nói chuyện một hồi, ông tới bảo xin hỏi cưới
con gái, tôi còn ngớ ra một lúc, phải hỏi lại con gái nào...”

Người đang nghe lén thấy đau nhói trong ngực. Phải rồi... nói đến “con

gái”, ông ấy chỉ nghĩ tới cái Kop, cái Kaew chứ nhớ gì tới mình!

“Có lẽ ông ta cũng bất ngờ, giải thích dài dòng một thôi một hồi rằng

cháu trai ông ta quản lý xưởng đóng tàu bên kia sông, đem lòng yêu một cô
gái ở đó, được biết là con gái tôi nên ông ta rất mừng. Nghe vậy, tôi mới
hiểu ông ta nói đến cái Ang, tôi càng lúng túng, biết trả lời ông ta sao đây,
bảo là tôi chẳng biết gì cũng không được, từ chối thẳng thừng cũng không
xong...”

“Vậy lúc đó ông trả lời thế nào?”
Bà Orn vẫn giữ giọng đều đều từ đầu đến cuối.
“Thì tôi đành giả câm giả điếc ậm ừ như thằng ngốc chứ sao. Họp xong,

cái bọn Nhật điên đó còn ra vỗ vai chúc mừng. Cấp trên thì gọi tôi đến giải
thích rằng đây là việc ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai nước rồi, tôi còn
biết phản ứng thế nào?”

Người mẹ thở dài, còn ông Luang lại bắt đầu nổi nóng:
“Tôi cũng muốn biết là cái Ang làm sao mà lại yêu đương cái thằng Nhật

đó. Tôi cũng có chuyện...” Ông ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Việc đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.